Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Mỷ nhân đồ - PN (Hạ)

Phiên Ngoại - Hạ

Phỏng chừng Muộn Du Bình cảm thấy không ổn, liền đem ngón tay rút ra, tôi nhìn Muộn Du Bình, nghẹn ngào nói:
“Tôi nói, Khởi Linh… Chúng ta có cần xem lại một chút không, tôi nghĩ có cái gì đó không ổn…”
Muộn Du Bình trầm mặc xuống, nhướng mi nói:
“Anh đã xem qua, đều nói phải làm như vậy…”
Nghe câu này của hắn, tôi trừng lớn hai mắt, thầm mắng Muộn Du Bình… Tên này cư nhiên đã xem qua mấy thứ đáng xấu hổ đó sao? Từ từ, hắn xem từ lúc nào chứ? Lúc trước, khi chú Ba tìm hắn tham gia đổ đấu, tôi cũng có tham gia, gần lúc xuất phát đột nhiên không biết hắn biến đi đâu, tìm mãi vẫn không thấy, vào  phòng của hắn tìm thì chẳng có gì cả, trừ bỏ mấy thứ minh khí được trưng bày xung quanh phòng, đừng nói đến những thứ đáng xấu hổ này, tôi còn tưởng hắn là kẻ không nhiễm khói bụi nhân gian chứ! Không lẽ lúc vào trong đấu, hắn đã tìm thấy mấy thứ sách vở của cổ nhân về mấy thứ loạn thất bát tao này! Nếu như vậy, cuộc đời của tôi xem như xong! Chơi cái gì chứ, lão tử chưa từng có tí kinh nghiệm trong lĩnh vực này a, làm sao bây giờ?
Tại thời điểm tôi đang rối bời không biết phải làm như thế nào, đột nhiên cảm thấy một trận ma sát, thật sự tên này không chịu thua mà, hắn vẫn đưa một ngón tay dài bất thường của hắn vào trong hậu huyệt của tôi, ấn ấn, xoay xoay vài vòng, loại cảm giác lạ lùng này làm tôi bật ra tiếng rên rỉ “A~…”.
Muộn Du Bình phỏng chừng đã tìm thấy được điểm mấu chốt, liền liếm liếm vành tai của tôi, nói vài câu làm tôi ngượng chết đi được.
 Lúc này tôi thật sự muốn trốn khỏi nơi này, nhận thấy ý định của tôi hắn liền nhích lại gần, cả người áp lên, sau đó tiếp tục một màn loạn cắn, hai tay của hắn cũng không rảnh rỗi, một bàn tay đan mười ngón tay chúng tôi vào nhau rồi siết chặt, sau đó tôi cảm nhận được một bàn tay đang một đường tiến vào hậu huyệt của tôi. Đột nhiên, hắn thổi khí vào tai của tôi, thân thể của ta rụt lại, một ngón tay lợi dụng tư thế của tôi tiến vào trong.
Nói thì hay, nhưng khi hắn tiến vào vẫn làm tôi ăn đau không ít, nhưng dù sao so với lúc đầu tiên vẫn là thoải mái hơn nhiều. Thấy tôi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, hắn nhẹ nhàng nói:
“Ngô Tà… Thả lỏng…”
Lúc trước, mấy tên bạn tôi cũng từng nói mấy chuyện này là rất thoải mái, mẹ nó, thoải mái cái con khỉ, toàn lừa gạt người khác, nếu thành thật mà nói, tôi cảm thấy lúc này giống hệt như là người bệnh trĩ mà bị táo bón vậy, đau chết được. Bất quá thanh âm của Muộn Du Bình lúc này như bùa mê đối với tôi vậy, dù lỗ nhỏ của tôi thật sự vẫn còn rất đau, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời hắn, từ từ thả lỏng.
Khi cảm giác được cái thứ đó của hắn đang tiến dến gần lỗ nhỏ của tôi, trong đầu liền nảy ra một ý kiến đen tối, đợi đến khi hắn vừa tiến vào tôi liền kẹp chặt, để xem hắn có thể làm gì được tôi. Nhưng sự thật chứng minh, điều này thật sự không dễ thực hiện, dường như tôi phải sử dụng gần như toàn bộ sức lực mới có thể làm được, gồng cứng người, cố gắng co thắt hậu đình, để xem hắn có thể làm gì được, chưa kịp đắc ý, tôi liền phát hiện, tôi sai lầm rồi.
Muộn Du Bình gầm nhẹ một tiếng, trong mắt hoàn toàn là tơ máu, lúc này tôi mới nhận ra nãy giờ hắn vốn là dục hỏa đốt người, nhưng vẫn cố gắng kiềm nén, hành động này của tôi chính là đổ dầu vào lửa, lần này là đại hỏa a!!! Tôi lần này thật sự khóc không ra nước mắt, Ngô Tà, ngươi sao lại ngu đến như vậy, lần này gặp đại họa rồi, ngu ngốc…
“Ngô Tà…”
Âm thanh của Muộn Du Bình dần trở nên thô hơn, nhìn hắn lúc này gần như không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, đôi mắt của hắn lúc này tràn ngập hình ảnh phản chiếu của tôi. Gông xiềng trên gường “phựt” cởi sạch, không còn điều gì kiêng kị, nhìn bộ dáng này của hắn càng làm tôi muốn chạy trốn, nhân lúc tôi không chú ý, ngón tay thứ hai của hắn liền thần tốc tiến vào, dũng đạo vốn đã chật hẹp lúc này lại bị kéo căng hết mức, ĐAUUUUU
“A!!!!!!!!!!”
Dần dần tôi không còn cảm thấy chán ghét thứ cảm giác kì lạ này, số lần rên rỉ cũng nhiều lên, đến khi ngón tay của hắn day ấn vào điểm nào đó bên trong, nháy mắt, cả một luồng điện lưu chạy khắp thân thể, làm tôi không thể kiềm chế mà kêu lên:
“Ngô….”
Gương mặt của hắn, bình thường chỉ cần cười một chút liền làm người khác phải quay lại nhìn, mỗi lần tôi nhìn thấy hắn cười thì tim cũng đập mạnh hơn. Nhưng, mẹ nó, tên này, có cần cười hạ tiện đến như thế không?
Biểu tình cứ như là “A, tìm được bảo bối rồi”, ánh mắt còn lóe lên quang mang, làm người khác không rét mà run. Quả nhiên không nói nhiều, hắn liền thần tốc tiến quân, cả cơ thể của tôi như bị kéo căng, tôi rống to với hắn:
“Anh!!!! Đáng chết!! Tên này!!! Anh muốn chơi chết lão tử sao!!!! (Lan Vũ: Ai bảo ngươi đùa với lửa)
Không biết hắn có nghe được những lời này của tôi hay không, mà rút ra khỏi người tôi một chút, tên này tính ra vẫn còn nhân tính, nhưng sau đó, hắn lại đem tính khí của hắn đâm vào sâu hơn lần trước, rồi bắt đầu đưa đẩy, tốc độ ngày càng nhanh, tôi dù đau đến chảy nước mắt nhưng cũng không còn sức để mắng chửi hắn nữa, mà chỉ tùy theo động tác của hắn mà rên rỉ. Thầm mắng, ‘Mẹ nó, lần sau tôi còn cùng hắn làm mấy chuyện này thì tôi nhất định không cùng họ với hắn!!!! ‘(Lan Vũ: Hai người các ngươi cùng họ sao??)
Trừu sáp vài cái, đột nhiên hắn đừng lại mọi động tác, trong lòng tôi phát hoảng, thầm mắng, hắn lại muốn gì nữa đây? Nếu hắn dám sử dụng mấy thứ sex toy với tôi, thì ngươi chết chắc, đừng trách lão tử trở mặt với ngươi!!!!!
Muộn Du Bình thả tôi xuống giường, nhưng thân thể lại đè ép lên người tôi, thứ đó liền tiến sâu hơn một chút, vừa vặn chạm phải vị trí, cả người tôi như bị điện giật mà run rẩy.
“Ha~ a…a….a….a….a”
Muộn Du Bình tiếp tục tàn sát trong cơ thể tôi, từng chút từng chút sâu hơn trước, mọi động tác dường như thuận theo quy luật nào đó mà cứ ra ra vào vào trong cơ thể của tôi, cả người tôi như bị co rút, không biết phải làm như thế nào, cứ như bị ngập trong sóng biển vậy, cả người như mất đi điểm tựa, chỉ có thể bám chặt vào người hắn, cái cảm giác vừa cuồng dã vừa đáng sợ này làm tôi hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ còn biết tuân theo những dục vọng nguyên thủy của con người, đột nhiên, tôi giật mạnh một cái, cảnh vật trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa, đến khi tôi hồi thần mới biết bản thân đã đến cao trào một lần, toàn bộ đều bắn lên bụng của Muộn Du Bình.
“Ha…ha…ha….”
Tôi chắc chắn cả người tôi lúc này đã đỏ như con tôm luộc, thật xấu hổ mà, khắp người tôi lúc này, ngoài cảm giác hư nhuyễn thì chẳng còn cảm thấy đau đớn gì cả. Muộn Du Bình cũng không khá hơn tôi chút nào, mồ hôi từng giọt, từng giọt, rơi lên mặt tôi, bất quá động tác của hắn chưa từng đình chỉ, chỉ là chậm hơn một chút, nhìn thấy bộ dáng này của hắn làm tôi đắc ý một hồi, Muộn Du Bình là của tôi, của tôi, ha ha ha ha! Kéo hắn lại gần, hôn lên đôi môi đã có một chút huyết sắc của hắn. Thấy tôi đắc ý như một đứa trẻ, Muộn Du Bình nhìn tôi với ánh mắt sủng nịnh, cười cười, mẹ nó, thật là câu nhân mà.
Tốc độ trừu sáp dần nhanh hơn, cả gian phòng tràn ngập âm thanh thở dốc, tiếng da thịt ba ba~~ va chạm vào nhau, cả cái giường cũng bị lay động kịch liệt, phát ra tiếng kẽo kẹt~~.
Lần này hắn không chỉ gia tăng tốc độ trừu sáp, mà còn mạnh mẽ tiến sâu hơn trước, một bàn tay gia tăng lực chà sát lên điểm nhỏ trước ngực của tôi, một cỗ nhiệt lưu tiến thẳng xuống hạ phúc, tôi cúi đầu nhìn, không phải chứ? Hạ thân của tôi lại bắt dầu có xu thế ngẩng đầu!! Chẳng lẽ tôi lại cơ khát đến như vậy???
Một trận nhiệt lưu tiếp tục tàn sát khắp cơ thể của tôi, thứ kích thích mạnh mẽ như vậy, lần đầu tiên tôi gặp phải, hai chân chỉ còn biết quấn chặt hơn, mẹ nó, ai nói không thoải mái, gạt người, (Lan Vũ: Cái này là biệt nữu chắc luôn) tiểu cúc thuận theo tốc độ trừu sáp của hắn mà co rút, ngậm lấy toàn bộ tính khí của hắn, biểu tình của hắn càng trở nên phong phú hơn bình thường rất nhiều, thống khổ có, nhẫn nhịn có, vui vẻ có, trên môi còn thốt ra tiếng “hừ...hừ” không ngừng.
Không lâu sau, tôi lại tiết ra một lần nữa, bất quá lần này không chỉ tiết một lần mà liên tục phun trào, cuối cùng tôi chỉ còn tiết ra thứ dịch thể lỏng mà thôi, sắc mặt của tôi biến đổi, thầm than, không phải sẽ bị ngoạn đến tinh tẫn nhân vong chứ? Ông trời có mắt không vậy??? (Lan Vũ:  Ông trời có liên quan đến chuyện này sao???) tôi chỉ còn biết khóc không ra nước mắt.
Cũng không biết sau bao lâu, đột nhiên Muộn Du Bình hừ một tiếng, dùng sức thống vào sâu bên trong tôi, chết tiệt, tên này…
Rắc… rắc… một âm thanh kì lạ vang lên, thầm mắng, mẹ nó, không phải có người rình coi chứ???
Kết quả, bọn tôi còn chưa kịp phản ứng, giường liền sụp. BANG, cả chiếc giường sụp xuống đất, gãy làm đôi, điều này càng làm cho tinh khí của hắn tiến sâu hơn vào trong hậu huyệt của tôi, một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng liền bắn vào sâu trong cơ thể tôi, thậm chí còn tràn ra ngoài, tích… tích lưu lại trên mặt đất.
Tôi ô ô khóc rống, nước mắt giàn giụa. Thấy vậy, Muộn Du Bình liền rút tinh khí của hắn ra khỏi người tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Ngô Tà… em không sao chứ?”
Cả người tôi vừa đau nhức vừa mỏi nhừ, cả khí lực mắng người cũng không còn, hữu khí vô lực nói với hắn:
“Tôi... tôi… Tôi sắp chết rồi…”
Kết quả, tên không có lương tâm này, đem người ta ăn mạt tịnh nhưng lại không có chút hối lỗi nào, nhẹ giọng nói:
“Ai bảo em đùa với lửa, lần này là em tự chuốc họa”
Chửi thầm, ‘ĐM, lão tử làm sao biết được!!!! Hơn nữa, ngươi… ngươi… ngươi chẳng phải là kẻ đi chiếm tiện nghi của người khác sao…. Còn nữa, ngươi còn làm giường của ta sụp nữa… là lỗi của ngươi… toàn bộ là lỗi của ngươi.’
Ấm ức không thể nói ra chỉ có thể đánh hắn… tôi đánh cho ngươi chết… nhưng toàn bộ sức lực của tôi cũng chẳng còn, chỉ có thể đấm hắn vài cái, lực đạo chẳng thể đập chết con muỗi.
Muộn Du Bình bất đắc dĩ chỉ có thể cười cười, cúi đầu hôn tôi, tôi trừng hắn. Đáng chết, đừng nghĩ như vậy ta liền bỏ qua cho ngươi!!!!!
Muộn Du Bình hôn tôi đến khi tôi gần như ngạt thở mới buông tha, tựa vào bên tai tôi nói khẽ, lời lẽ ôn nhu nhưng làm tôi chấn động.
“Ngô Tà, anh yêu em.”
Tôi hừ một tiếng, nhưng sau đó lại mỉm cười.
Nói thật là tôi rất cao hứng, bất quá nhìn cái bộ dáng như xác chết của hắn làm tôi không nhịn được khóc rống:

“Anh, đáng chết, sau này không được bỏ rơi tôi nữa, biết không….”

TOÀN VĂN HOÀN

P.S: Rốt cuộc cũng hoàn, thật ra ta dìm hàng lâu lắm rồi h mới post, trong nhà lại gặp chuyện nên ko có thời gian nhiều. Cám ơn mọi người đã theo dõi *cúi đầu*

Mỹ nhân đồ - PN (Trung)

Phiên ngoại - Trung

Tôi thấy Muộn Du Bình vẫn mang vẻ mặt thản nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bất quá ánh mắt mong chờ đó của hắn nhìn tôi làm tôi có chút đau lòng, còn nữa, căn bản người khơi màn toàn bộ chuyện này trước chính là tôi, là tôi đã kéo hắn lên giường, tính ra cũng không phải hoàn toàn là lỗi của hắn. Giãy giụa vài lần thấy cũng không thể thoát được, tôi đành nhận mệnh nằm trên giường, thầm nói, nam tử hán đại trượng phu, có gan làm thì có gan chịu! Cùng lắm sau này cố gắng tập luyện thân thể nhiều một chút rồi áp hắn vậy!!!
“Kia…Tiểu Ca…a….anh nhẹ một chút….”
Tuy trong đầu tôi lúc này suy nghĩ rất quyết liệt, nhưng không biết tại sao khi thốt ra lại toàn là những câu nhỏ như muỗi kêu vậy, đã thế, còn mang theo khẩu khí oán thán như một cô gái nữa, không nghe thấy thì thôi, hiện tại thành ra như vậy, tôi liền muốn chộp lấy hắc kim cổ đao tự vẫn cho xong!!!
Vùi mặt vào lồng ngực đơn bạc của hắn, ôm lấy cổ của Muộn Du Bình, bất quá… động tác của tôi có chút ngại ngùng, thầm nói không xong!!! Trước đây, tôi chưa từng xem phim AV, mà mấy bộ phim 18+ kia thì… tôi đâu có chú ý đến động tác của mấy cô gái đó, cái này nên bắt đầu như thế nào đây???
Bàn tay của tôi có chút không an phận vuốt ve sau lưng của Muộn Du Bình, cố gắng tìm một tư thế thích hợp, Muộn Du Bình đột nhiên thấp giọng hừ một tiếng, kế đó hắn liền hôn lên môi tôi, sau đó lại đến nhũ tiêm, tôi bỗng nhiên có cảm giác rất kì lạ, cả thân thể như tê dại, một luồng nhiệt lưu chạy khắp thân thể. Tiếp theo, Muộn Du Bình lại hôn lên mặt tôi, liếm đi những giọt nước mắt tôi do không thể kiềm được khoái cảm kinh người mà bất giác tuôn rơi, nói thì chậm, nhưng tốc độ của hắn thật sự không thể tưởng tượng, tựa như khi hắn dọn dẹp đám bánh tông vậy. (Tác giả: Ta phi, ta phi! Cái gì không đem ra so sánh, lại đem so sánh với bọn bánh tông? Hơn nữa, cảnh tượng Muộn Du Bình vừa hôn vừa hạ sát bọn bánh tông sao??? Nghĩ lại liền thấy kinh tởm)
“Ô… hừ….”
Tôi thật sự không thể nói rõ cảm giác của tôi lúc này là như thế nào, thật sướng cũng thật khó chịu. Cảm giác thoải mái, thống khổ đan xen vào nhau, chỉ cần một chút lơ đãng tôi liền phát ra tiếng rên rỉ mị nhân, bản thân tôi nghe xong còn cảm thấy không chịu được, tôi chắc chắn cả gương mặt của tôi lúc này chắc là như đang chuẩn bị bốc cháy đây.
Nhìn trộm Muộn Du Bình vài cái, hắn không nói gì, nhưng lại nhìn tôi cười, bộ dáng như là con mèo trộm được cá vậy, tuy tôi tức giận không nhỏ, nhưng phải thành thật thừa nhận, kĩ thuật của tôi không bằng hắn, khí lực lại càng không, cho nên đành phải nhận mệnh mà thôi. Bất quá, lòng tôi đột nhiên xuất hiện nghi hoặc, tôi không suy nhiều liền hung tợn trừng hắn:
“Tiểu Ca, anh nói! Anh đã từng “làm” với bao nhiêu người rồi? Tôi là người thứ mấy?”
Muộn Du Bình nghe vậy, kinh ngạc nhìn tôi, sau đó liền cười lớn, rồi nhẹ giọng nói với tôi:
“Không, em là người đầu tiên.”
Tôi vốn muốn tiếp tục mắng hắn vài câu, câu chữ để mắng chửi người cũng gần như hoàn chỉnh, nghe thấy hắn nói vậy, chỉ còn có thể nuốt tất cả vào bụng, ngượng ngùng nói:
“Ân… vậy thì tốt….”
Bất quá tôi không phục, thầm mắng, mẹ nó, sao ông trời lại bất công như thế? Gương mặt anh tuấn, kĩ xảo lại không tồi, thân thủ lại nhanh nhẹn, mẹ nó, sao tất cả mọi thứ hắn đều có hết vậy chứ? Thật bất công mà!!!!!!!
“A!!!”
Muộn Du Bình thừa dịp tôi không chú ý, liền hung hăng cắn tôi một ngụm, có chút mất hứng nói:
“Ngô Tà, chuyên tâm.”
Tôi chỉ còn biết cười trừ, bắt đầu bắt chước những động tác vừa rồi của hắn. Bất quá tư thế này có chút không ổn, cứ tiếp tục như vậy, tình sự chưa làm xong thì tôi liền mệt chết luôn rồi, tôi nhíu mày, muốn nói với hắn đổi tư thế khác.
Thấy biểu tình của tôi có chút không thích hợp, không nói nhiều, một tay của hắn đỡ lấy lưng của tôi, tay còn lại thì tiếp tục vuốt ve lưng tôi, động tác này của hắn khiến tôi cảm thấy vừa thoải mái lại vừa ấm áp, cho nên tôi lập tức học hỏi (Lan Vũ: Tiểu Tà, ngươi học hư rồi…), nhưng khi tôi vẽ loạn lên ngực của hắn thì chỉ nghe hắn hừ một tiếng, nụ hôn của hắn từ mềm nhẹ trở nên cuồng bạo. Trong nháy mắt, tôi liền có cảm giác một luồng điện chạy dọc theo sống lưng, luồng khoái cảm kinh người ngày làm tôi bất chợt thốt lên “A…a”
Gương mặt của hắn dần chuyển sang màu đỏ, nhiệt độ thân thể cũng cao lên không ít, thanh âm của hắn dần trở nên thô hơn, nặng nhọc hơn, trầm thấp gọi tên tôi:
“Ngô Tà… Ngô Tà”
Thấy vậy tôi bất giác cũng gọi tên của hắn. Tiếp đó, không biết Muộn Du Bình từ đâu lấy ra một cái bình nhỏ, mở nắp, lấy thứ gì đó trong suốt, tôi vừa nhìn kĩ cái bình đó liền đen mặt, thầm mắng, ‘Đệt!!! Tên này… còn mua cả thứ này, hơn nữa, thứ này… tôi có nhìn lầm không????? Thảo Mị sao???’
Chất lỏng trong suốt phảng phất hiện lên ánh hồng, Muộn Du Bình quệt tay lấy ra một lượng lớn, tôi hãm thanh nói với hắn:
“Khởi Linh, cái đó rất đắt a!!! Dược tính của nó thì….!!!!! Không nên dùng nhiều như vậy!!!”
Muộn Du Bình liền lộ ra biểu tình bất đắc dĩ nhìn tôi, mặt vẫn thản nhiên, nói:
“Không sao, một chút nữa em sẽ phải chịu khổ …”
Vừa nói vừa đem một lượng lớn Thảo Mị bôi lên tiểu cúc hoa của tôi. Một trận thanh lương, cảm giác có chút kì quái, nhưng thời điểm hắn đem ngón tay dài đến kì lạ tiến vào trong, liền làm tôi đau đến chảy nước mắt:
“Trương Khởi Linh, đồ hỗn trướng!! Lấy ra!!! ĐAU.”
Muộn Du Bình nhăn mi, hai ngón tay không những không rút ra ngoài mà lại không chịu yên phận cọ sát khắp nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì đó vậy, bất quá, nó càng làm tôi đau lợi hại hơn, ngũ quan đền nhăn thành một đoàn, tôi lắc lắc cái mông, hy vọng hai ngón tay của hắn sẽ ra ngoài, nhưng kết quả là chúng lại tiến vào, từng chút, từng chút, sâu hơn. Lúc này, tôi mới nghĩ đến, nguyên lai hắn nói đây là lần đầu tiên không phải là nói dối!! Thầm mắng, mẹ nó, kĩ xảo của ngươi tệ hại như thế… chỉ sợ nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy mà làm, cái mạng của lão tử coi như tặng cho ngươi luôn!!!!
Trước mắt tối sầm, nhất thời tôi thấy được tương lai của tôi sẽ tươi sáng đến độ nào…..

Mỹ nhân đồ - PN (Thượng)

Phiên ngoại (Thượng)


Hắn đã đi được 3 ngày rồi, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày, dù sao hắn cũng đã nói là sẽ trở về, dù không đáng tin lắm, nhưng tôi vẫn muốn thử tin một lần.
Ngẫm lại những chuyện đã qua, phụt một tiếng, cười, thuận tay mở cửa, kế đó tôi liền nhìn thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, thầm than, má ơi, không phải mới sáng sớm đã gặp phải mấy thứ không sạch sẽ đó chứ? Hay là trộm? Lúc trước Vương Minh có nhắc đến gần đây có vài tên trốn trại còn chưa bắt được, không phải là chúng đến đây đó chứ?!
Tôi lui về phía sau vài bước, đóng cửa lại, quơ đại vài thứ xung quanh làm vũ khí phòng thân, dù không có hiệu quả sát thương cao, nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian.
Sau đó nhìn kĩ lại, thân ảnh đó dường như tôi đã gặp qua.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một người, là Muộn Du Bình sao? Sao không quang minh chính đại vào bằng cửa lớn, mà phải lén lén lút lút như thế này? Cứ thần thần bí bí như vậy, làm người khác hiểu lầm a, mới sáng sớm đã dọa người? Bất quá những lời này tôi chỉ có thể để lại trong lòng, tôi nhanh chóng kéo Muộn Du Bình vào nhà, cười nói:
“Tiểu Ca, sớm vậy?”
Đáp lời tôi vẫn là gương mặt ngàn năm không đổi, “ân”, nhìn bộ dáng của hắn hiện tại, gầy đến mức làm người ta phải đau lòng, gương mặt tái nhợt, ánh mắt như thể chưa tỉnh ngủ vậy… Tổng kết lại, hôm nay tôi thấy tên này có gì đó khác xa so với ngày thường.
Nhưng dù nghĩ vậy, tôi vẫn kê ghế bảo hắn ngồi xuống nghỉ ngơi “Anh ngồi đi!!”, sau đó chạy đi pha trà.
Vừa rồi tôi chạm phải bàn tay của hắn, lạnh như băng. Không biết đã đứng trước cửa tiệm từ bao giờ, hỏi thì nhất định hắn sẽ không trả lời, ngẫm lại, chính mình nhất định đã gặp phải sao chổi, thích ai không thích, lại đi thích tên đầu gỗ này.
Nhưng mà đã yêu thì đành phải bao dung, giờ còn có thể làm gì khác chứ? Thở dài, nhanh chóng pha trà, rót một tách, đưa đến chỗ Muộn Du Bình.
Uống một ngụm, hắn nhẹ giọng nói:
“Bạch hào ô long ?”
Tôi lập tức nói:
“A? Anh nhận ra ngay sao? Hương vị như thế nào? dù không thanh nhã như trà long tĩnh nhưng hương vị cũng không tồi, lâu lâu cũng nên đổi khẩu vị một chút…”
Tôi còn chưa nói xong, Muộn Du Bình liền hạ thanh âm đến mức thấp nhất như đang tự nhủ với bản thân vậy:
“Thay đổi sao…”
Bị hắn nói như vậy, những gì tôi đã chuẩn bị sẵn mấy hôm nay, một câu cũng không thể nói ra được, chột dạ nói:
“Ừ,…tốt…như vậy cũng tốt.”
Sau đó lại là một mảng yên tĩnh đến đáng sợ. Muộn Du Bình cũng không nói gì thêm, vài ngụm uống hết chén trà, đại khái như đang suy nghĩ điều gì vậy. Vốn nghĩ rằng hắn chỉ đến chỗ tôi lấy đồ sau đó sẽ lập tức rời đi. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện rằng, hắn một chút ý tứ muốn đi cũng không có, cứ ngồi yên như vậy mà nhìn tôi. Thấy chén trà trong tay hắn đã cạn, tôi liền rót cho hắn chén khác, hai chúng tôi cứ như vậy, vừa nhìn nhau vừa uống trà, nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sợ bao tử của hắn nhất định không chịu nổi. Không bằng lúc này trực tiếp nói với hắn! Nếu may mắn, không chừng tôi sẽ nhận được đáp án thì sao?
Tôi tiếp tục rót trà vào chén của hắn, nói:
“Tôi nói, Tiểu Ca…”
Hắn cũng không nói gì, thấy vậy tôi nâng mắt lên nhìn, phát hiện hắn vẫn tiếp tục nhìn tôi nãy giờ, mà ánh nhìn của hắn làm hai bên tai tôi có chút nóng. Trong lòng gào thét “Nói đi, Ngô Tà, ngươi mau nói a!! Mẹ nó, thời điểm mấu chốt như thế này, còn do dự cái gì chứ”
Sau đó, tôi cắn răng, thầm nghĩ, thôi, cứ nói ra vậy, cũng chẳng mất mát gì, dù sao Tiểu Ca chắc sẽ không khảm mình một đao đâu!!!
“Tiểu Ca, chuyện lần trước tôi nghĩ muốn thảo luận với anh một vài vấn đề, anh cảm thấy… được không?”
Vốn tưởng rằng bản thân có thể lớn tiếng ngẩng cao đầu nói chuyện với hắn, nhưng sự thật vẫn luôn phũ phàng đến đau lòng, tôi nói chuyện lí nhí cứ như muỗi kêu, không biết hắn có thể nghe được không nữa? Muộn Du Bình thấy tôi như vậy, động cũng không động, nói cũng không nói, hại tôi nghĩ rằng hắn ngủ quên rồi chứ. Đang lúc muốn nói lại một lần nữa cho rõ ràng, đột nhiên Muộn Du Bình nhẹ giọng nói:
“Em thật sự muốn như vậy sao?”
Lúc này, tôi nghĩ giữa chúng tôi cũng không cần phải nói gì thêm nữa, vui mừng gật đầu như giã tỏi. Kế đó, Muộn Du Bình thản nhiên nói:
“Em… không hối hận sao?”
Tôi đại khái đoán được trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện loạn thất bát tao gì đó, nhìn hắn nói:
“Ai, tôi sẽ hối hận sao? Nhưng thật ra anh, cái gì cũng không nói, làm sao người khác biết được anh nghĩ cái gì?”
Muộn Du Bình suy nghĩ một chút, đáp:
“Em… muốn tôi chứng minh?”
Tôi mạnh mẽ gật đầu, Muộn Du Bình trầm mặt, lại tiếp tục lặng im. Nhìn thấy vậy, tôi liền rèn sắt khi còn nóng, chạy ra ngoài gọi điện cho Vương Minh, bảo hắn không cần đến đây nữa. Sau đó, liền đóng của sắt lại, kéo Muộn Du Bình vào phòng, thầm nói, dù sao nói thì cũng đã nói rồi, tâm động không bằng hành động, không bằng cứ trực tiếp thể hiện vậy.
 Một tay đẩy Muộn Du Bình lên giường, sau đó lại hung hăng hôn lên đôi môi của hắn, chấm dứt màn cưỡng hôn, tôi thở hổn hển nói với hắn:
“Tôi chính là muốn như vậy, nếu anh cảm thấy không thoải mái có thể rời đi, không sao, cứ xem như hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, anh đi đường anh, tôi tiếp tục làm chuyện của tôi.”
Chính là, hắn không có rời đi mà lại kéo tôi về phía hắn, chế trụ gáy của tôi, không để tôi lui về phía sau, hôn lên môi tôi, bất quá nụ hôn này thật sự quá sâu, khí tức vừa bá đạo vừa ôn nhu, làm người khác cứ như vậy mà chìm vào trong nó. Thấy hắn hành động như vậy, tôi liền lớn mật bắt đầu giải khai áo của hắn, nhưng mà, dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể mở ra một nút thắt trên áo hắn. Lúc sau, đột nhiên thiên toàn địa chuyển, tôi vẫn còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì kế tiếp, liền bị hắn áp dưới thân, xoát một tiếng, áo của tôi đã bị hắn quăng ra đằng sau, lúc này, tôi mới cảm nhận được có chuyện không ổn, tư thế này, không phải chứ. Hắn cứ như thế tiếp tục hôn tôi, lần này mãnh liệt hơn lúc nãy nhiều, cả khoang miệng tôi lúc này tràn ngập vị đạo của hắn, tôi vội đẩy hắn ra, thở gấp, cố gắng ổn định hô hấp, rồi nói với hắn:
“Từ từ, Tiểu Ca,…”
Muộn Du Bình nhìn tôi chằm chằm, tôi nghĩ nghĩ muốn giải thích với hắn một chút, trong lòng gào thét, mẹ nó, lão tử không lẽ là kẻ nằm dưới chứ?
Trong đầu chuyển chuyển liên tục mấy trăm cái ý niệm, nhưng cuối cùng chẳng có cái nào ra hồn. Thầm nói, mẹ nó, là tôi tự tìm đường chết mà! Lần này ông trời cũng không thể cứu tôi.
Tôi ấn tượng thân hình của Muộn Du Bình, miên nhuyễn như nữ nhân, thân thể tiêm gầy, mi mục như họa, khi ngủ mang theo khí tức ôn nhu, một chút cũng không nghĩ đến tôi là người bị áp, cái này liền tốt lắm, tiểu cúc hoa của lão tử hôm nay không lẽ phải dâng lên cho người ta hái hay sao? (Lan Vũ: Ngươi mà có thể áp được ai chứ…  )
Nghĩ đến đây mặt tôi liền biến đen, quả thật muốn đánh cho mình vài cái, đáy lòng chỉ có thể kêu lần này thảm rồi, thiên a, từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn tin tưởng, bây giờ ta tạo nên thế cục này, phải làm sao bây giờ, cứu con? Có thể rút lui không?
Tôi hướng Muộn Du Bình cười gượng vài tiếng, tránh sang một bên, nói với hắn:
“Ân…Tiểu Ca…cái kia….tôi..tôi..tôi..a…tôi nghĩ, tôi còn có công việc chưa xử lý…”
Ngoạn cái gì chứ? Tốt nhất hiện tại tìm nơi để trốn, nếu không chỉ sợ lần này tôi tiêu chắc (Lan Vũ: cho ngươi đùa với lửa, cho đáng, lần này ngươi chết chắc rồi..)
Muộn Du Bình nhíu mày, trầm giọng nói:
“Ngô Tà!!!”
Lòng tôi kêu lên một tiếng! Lập tức chạy trốn hay ngoan ngoãn chờ chết. Cuối cùng tôi nhanh chóng chọn ra một đáp án an toàn nhất, vài ngày sau tiếp tục thương lượng vậy. Mở miệng muốn nói với hắn một chút, hiện tại trong người hắn vẫn mang thương tích, thị lực lại không tốt, hiện tôi cứ chạy đi tìm quần áo để mặc lại, hắn chắc sẽ không dùng sức mạnh với tôi đi, tuy vẫn thật sự có lỗi với hắn.
Vừa định ly khai, không nghĩ hắn lại ngồi dậy lao về phía tôi, ôm tôi thật chặt, chần chừ nói:
“Ngô Tà… em hối hận sao?”
Nghe hắn nói như vậy, lòng tôi liền mềm nhũn, thầm nói, mẹ nó, là kiếp trước lão tử thiếu nợ ngươi! Nhưng lòng tôi đột nhiên xuất hiện nghi hoặc.
Tôi vuốt mắt trái của hắn, nói:
“Tiểu Ca, anh… nhìn thấy sao?”
Muộn Du Bình gật gật đầu, nói:
“Lúc ấy, kì thật là cô ta sử dụng pháp thuật che lại mắt trái của anh.”
Nghe đến đó tôi liền phẫn nộ, chuyện trọng yếu đến như vậy, lúc này mới nói cho tôi biết! Tôi liền rống to với hắn:
“Anh lúc trước sao lại không nói? Hại tôi lo lắng vài ngày, ngủ không ngon!!”
Muộn Du Bình thấy tôi như bị tạc mao, khóe miệng khẽ nhếch (Mẹ nó! Đừng tưởng ta bị mù!!!!), sau đó liền dùng ánh mắt vô tội nhìn tôi, lòng thầm mắng, con mẹ nhà ngươi, lần nhày nhất định là 99% là diễn tuồng trước mặt tôi! Còn ánh mắt đó nữa là sao…. Bất quá, lần này xem như lão tử chịu thua ngươi, muốn mắng hắn một hồi, nhưng cuối cùng chỉ nói ra một câu làm bản thân tôi tức hộc máu:
“Lầu sau nhớ nói với tôi sớm một chút”
Nhân lúc tôi không chú ý, Muộn Du Bình đem quần áo của mình thoáng một cái lột sạch sẽ, chỉ còn lại quần lót, kế đó, quần áo tôi vừa mới vất vả mặc vào đột nhiên không thấy tăm hơi, tốc độ so với Bàn Tử lấy minh khí còn nhanh hơn.
Thấy tình cảnh bản thân xem như đã định, cũng nên chuẩn bị một chút, không nên để bản thân chịu khổ.
Kết quả Muộn Du Bình nắm lấy tay tôi chặt lên chỗ đó của hắn, không làm thì thôi, vừa chạm đến cái thứ nóng bỏng tay ấy liền làm tôi khóc không ra nước mắt.

Thiên a, sao có thể như thế này, nóng như lửa vậy! Hơn nữa, vì cái gì kích thước chỗ đó lại lớn đến như vậy, không tương xứng với thân mình tiêm gầy của hắn chút nào. Bị thứ này tiến vào, tiểu cúc hoa của lão tử nhất định sẽ nát aaaaaa!!!!!!!!