Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Mỹ nhân đồ - Chương 4

Chương 4

Nghe được âm thanh của hắn, giống như một thói quen bình thường, tôi liền thả lỏng bản thân, không tiếp tục giãy dụa nữa, liền cảm giác được cánh tay đang ôm tôi cũng thả lỏng không ít. Muộn Du Bình thông thường rất ít khi nói chuyện, nhưng bản thân hắn lại làm người ta có cảm giác an toàn, dù trời có sập xuống thì hắn cũng chống đỡ được, một chút cũng không lo lắng.
Nhưng Tiểu Ngũ nói hắn bận ở đấu khác không thể tham gia vụ đấu này được? Chẳng lẽ Muộn Du Bình ngoại trừ thay đổi thân mình còn có thể phân thân? Chẳng lẽ hiệu lực của khế ước thanh đồng vẫn còn tác dụng, chẳng lẽ lại thực sự hóa ra cái gì nữa? Vừa nghĩ đến thôi mà lông tơ đã muốn dựng đứng. Phi phi phi….Ngô Tà mày lại đang nghĩ gì vậy? Đừng dọa chính mình!
Thân nhiệt của Muộn Du Bình sau lưng tôi có chút nóng hơn mọi khi, hơi thở cũng loạn hơn mọi khi…..Muộn Du Bình này……không lẽ lại có chuyện gì rồi? Không biết như thế nào, nhưng bây giờ tôi cảm thấy có chút vui sướng, hiện tại cho dù huyết thi ngàn năm xuất hiện trước mặt tôi, không chừng tôi còn có thể cười nói:
“Lão gia hảo!!!!!!”
Không, không, không, Ngô Tà, mày đang nghĩ cái gì vậy chứ? Huyết thi này không dễ chơi? Lần trước Muộn Du Bình dùng sức chín trâu mười bò mới có thể khắc chế được , đừng làm người ta phiền toái thêm chứ!!!!!
Đang lúc tôi đang miên mang suy nghĩ, Muộn Du Bình cũng buông tay của tôi ra, tôi đồng thời cũng cảm giác được những người khác đã lui khá xa, giống như là không có việc gì vậy, nhưng tôi lại cảm thấy sau lưng có chút lạnh đi. Đại khái là bí mật của đấu này đã được phá giải?
Tiểu Ngũ mở đèn pin, ánh sáng đột ngột như vậy làm tôi lóa cả mắt, tôi liền quay đầu lại, bắt gặp được ánh mắt thanh lãnh kia, khí chất trầm ổn, còn thanh Hắc Cổ Kim Đao nữa, ngoài Muộn Du Bình thì còn có thể là ai nữa chứ!!! Chỉ thấy trên người hắn đầy bùn đất, trên trán còn đổ mồ hôi, cả người trông như mới từ đấu bước ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng tôi có chút kích động nhưng nửa chữ cũng không thể thoát ra khỏi miệng, nhưng Tiểu Ngũ mới vừa nghe âm thanh của Muộn Du Bình liền vội vàng quay lại, vui mừng hô lên:
“Ân nhân, sao anh lại ở trong này?”
Muộn Du Bình thản nhiên liếc cậu ta, còn thản nhiên nói:
“Đừng gọi tôi là ân nhân”
Thấy vậy Tiểu Ngũ chỉ cười cười ứng thanh, không biết là có nghe thấy không. Tiếp theo cậu ta nói ra ngoài tìm những người khác đã bị lạc ở chỗ nào, tiện thể trả lại đèn pin cho tôi còn cậu ta thì sử dụng cái của mình, cậu ta nhìn nhìn tôi một chút rồi mới chạy đi, tôi thật sự không hiểu được cậu ta có ý gì nữa.
Không khí có chút ngưng trọng, tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình, giả vờ tìm vài thứ xung quanh một lúc rồi mới cười cười xả ra một câu:
“……..Tiểu Ca……anh không phải đang……đang….tham gia vụ đấu khác sao? Sao lại……”
Muộn Du Bình nhìn tôi chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì đó, biểu tình trên mặt hắn có chút ngưng trọng, sau đó hắn thùy hạ mắt, nhỏ giọng nói:
“Đi ra!”
Sau đó hắn liền trừng mắt, nhìn giống như tên nào đó hay cái gì đó cướp đồ của hắn vậy.
“Ân…..Tiểu Ca…..anh sao lại tới nơi này? Có phải đấu này có gì khác thường không???????”
Hắn vẫn tiếp tục trừng mắt hồi lâu, tôi thấy hăn không muốn nói liền bắt đầu đánh giá nơi này một chút.
Lúc này tôi mới phái hiện nơi này có chút quái dị, cùng với hầm mộ chúng tôi vừa đi qua là hai nơi hoàn toàn khác nhau, quả thật lần này bảo chúng tôi đến ngắm cảnh không sai chút nào, gian phòng này, không bằng nói nơi này là nơi để du khách nghỉ chân đi. Trên tường có khắc hạ vân đồ, nhìn một vòng thì bốn phía đều có khắc văn tự, nhưng lại không giống chữ quốc ngữ, cũng không giống những văn tự được ghi trên bí văn, không biết phải diễn tả nó là cái gì nữa?
“Đây là chú văn?”
Âm thanh đột nhiên vang lên làm tôi sợ đến mức suýt nữa đập mặt vào tường, quay đầu lại thấy gương mặt suy tư của Nhạc Sơn và gương mặt nghiêm túc của Tiểu Ngũ.
“Ngô gia ca ca, cả đoàn người đều bị thất lạc cả, chỉ tìm thấy một mình Nhạc ca thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Ngũ, tôi nói với cậu ta:
“Phan Tử cùng Bàn Tử có thể tự thân vận động còn Hoắc Vân kia cũng không phải là nhân vật tầm thường, nhất thời cũng không có gì đáng lo…..Bàn Tử kia không có việc gì thì nhất định sẽ đến thẳng phòng chủ mộ, theo tôi nếu chúng ta đi theo hướng phòng của chủ mộ nhất định có thể sẽ gặp được bọn h, hoặc họ đang tìm chúng ta cũng không chừng.”
Tiểu Ngũ nghe vậy, thấy cũng có khả năng liền khôi phục bộ dáng lúc đầu, hì hì cười.
Vốn định hỏi Nhạc Sơn đây là chú văn gì? Bất quá tôi lại vô thức nhìn về phía sau một lúc, nhìn thấy Muộn Du Bình vẫn đứng tại chỗ, duy trì bộ dáng đó, cứ như là đang trợn mắt ngủ vậy, muốn cười hắn một chút nhưng lại phát hiện địa phương xung quanh hắn phát ra tiếng “tách, tách, tách” của máu đang chảy. Tôi thấy vậy liền vội vàng tiến đến chỗ hắn để thay hắn chữa thương, bôi thuốc. Lúc tôi đụng vào hắn, không biết vô tình hay hữu ý, hắn đột nhiên thu tay lại, tay của tôi cứ dừng ở không trung như thế.
Hắn vẫn như vậy, muốn làm gì thì làm, tôi quẫn đến mức hận không tìm được cái động nào đó để chui xuống, tôi giận vốn muốn cứ để hắn như vậy, không chú ý đến, nhưng nghĩ đến tốt xấu gì thì hắn cũng đã bôn ba đường xa đến tận đây, trong lòng liền mềm nhũng, tiện thể nhẹ giọng nói với hắn:
“Tiểu Ca…………nếu máu vẫn tiếp tục chảy……….thì không tốt đâu……!! “Đại khái giọng nói có chút đứt quãng, âm thanh nghe có chút đáng thương.
Chỉ thấy Muộn Du Bình đưa mắt nhìn tôi chằm chằm một hồi, tôi đối với hắn bất đắc dĩ cười cười, hắn liền dời tầm mắt đi chỗ khác, yên lặng đưa tay của hắn cho tôi, tôi cầm lấy, lần này hắn không rút tay về. Tôi nhẹ nhàng cởi bỏ lớp vải đang quấn lấy tay hắn, chỉ thấy một mảng huyết nhục mơ hồ, còn vương lại vài mảnh đá. Đây chắc là lại cứu người nào đó rồi bị thương? Trong lòng không khỏi cảm thấy chút mất mát.
Cái hũ nút này, luôn đối tốt với người khác nhưng lại không chút lo lắng cho bản thân.
Tôi cẩn thận xử lý vết thương của hắn, sau khi tẩy sạch vết thương, tôi tiếp tục bôi thuốc khử độc, bôi bột phấn cầm máu rồi tìm cái băng gạc sạch sẽ để băng lại vết thương của hắn, băng xong tôi còn kết lại một cái nơ con bướm xinh xinh. Vẻ mặt hưng phấn nâng đầu lên, không ngờ tới Muộn Du Bình đang nhìn tôi, bùm một tiếng, gương mặt của tôi nóng cả lên. Tôi cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Cái kia……..Tiểu Ca……….đã làm xong rồi đó…………”
“Ân!”
Nhìn thấy cánh tay của hắn thu về, tôi liền đứng dậy, đi đến chỗ bọn Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đang cùng Nhạc Sơn đang thảo luận về những bí văn cũng như họa đồ kia, nhìn thấy tôi liền tươi cười, kế đó là mang theo vẻ mặt kỳ quái hỏi:
“Di? Ngô gia ca ca, mặt anh sao đỏ vậy? Phát sốt sao?”
Tôi cảm giác sau lưng có chút nóng lên, tôi lắc lắc đầu, nói với Tiểu Ngũ:
“Đại khái là không khí trong đấu không lưu thông đi, không có gì đáng ngại, nhưng, các người có kết luận gì không?”
Nhạc Sơn gãi gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
“Lão gia tử nhà tôi tình cờ trong tay ngoạn ý này, nhưng có lần một tên đạo sĩ không rõ lai lịch đến tìm mua, lão gia tử không biết đó là gì, không suy nghĩ gì hồ đồ bán đi, bất quá tên đạo sĩ kia có nhắc đến lai lịch của nó, đây là chú thuật thời cổ đại, cực kì linh nghiệm, hay nói cách khác chính là đại phát tài, nhưng hắn lại không đề cập đến cách sử dụng nó, tôi cũng chỉ biết có thế……..”
Tôi nghe xong liền gật gật đầu, đối với chú văn này tôi cũng không quá tin tưởng, hơn nữa nội dung chính của những chú văn trong ngôi một này đại khái chỉ là muốn phù hộ chủ mộ kiếp sau đại phú đại quý đi, cũng không có gì quá đặc biệt.
Ánh mắt tôi tiếp tục đặt trên người của Muộn Du Bình, tôi thấy hình như hắn lại muốn chơi trò mất tích thì phải.
“Anh chơi cái gì chứ? Anh nghĩ có thể biến mất trước mặt lão tử một lần nữa sao, anh mà làm được tôi thề với anh, tôi sẽ mang họ Trương!!!!”
Ý niệm vừa nảy lên trong đầu, tôi liền đi qua chỗ hắn, Tiểu Ngũ và Nhạc Sơn thấy vậy cũng đi theo sau. Bất quá trong lòng tôi cảm thấy có chút kì quái, hôm nay hình như Muộn Du Bình ăn trúng thuốc nổ sao, tính tình có chút bất hảo?
Thật không hiểu dạo này vận khí của tôi như thế nào? Chỉ thấy dưới chân như bước trên hư không, tôi tìm mọi cách để ổn định thân mình, móng tay lướt qua những bẫy rập trên tường, liền lúc đó trên tường truyền ra âm thanh bén nhọn, nhưng cơ thể của tôi vẫn tiếp tục rơi xuống dưới, những cố gắng lúc nãy một chút cũng không có tác dụng, liếc mắt xuống dưới chỉ thấy hắc ám vô tận, trong lòng thầm niệm, tử lão đầu, vậy mà bảo lần này không có gì nguy hiểm? Mẹ nó, lão tử có chết thì cũng phải trở về đạp chết cái tên hồ ly kia!!!!!!!!
Lần này sao cả Muộn Du Bình cũng không nói với tôi một tiếng chứ???? Mẹ nó, những lần trước không phải toàn là hắn cứu tôi sao!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng ngay sau đó, tôi liền nhìn thấy thân ảnh hắn thản nhiên từ phía trên nhảy xuống.


Mỹ Nhân Đồ - Chương 3

Chương 3

 Nghe được tiếng thét của Bàn Tử, sắc mặt chúng tôi lập tức thay đổi, tức chết với cái tên ngốc này, mỗi người thật cẩn thận nhìn về hướng chiếc quan tài kia. Đang lúc chúng tôi tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị xem có tên bánh tông nào đó bay ra từ cái quan tài kia không, Bàn Tử lại kêu tiếp:
“Không thể nào? Sao lại…..? Như thế nào mà ngay cả kiện quần áo cũng không có?”
Cái gì chứ!!!!!!!!!!! Nguyên lai không phải là bánh tông, tên kia còn thét nghe thảm thiết như vậy, tôi tức giận liền tống ngay cái chân lừa vào miệng tên Bàn Tử chết toi đó, mắng:
“Con mẹ nó, Bàn Tử chết toi, cậu muốn dọa chết người sao?”
Đã vậy tên chết tiệt đó còn cố gắng cãi lại, hắn phun chân lừa trong miệng ra hề hề nói:
“Bàn gia tôi thấy việc này so với việc phải đấu với bánh tông càng thê thảm hơn!!!”
Mọi người sau khi nghe câu này xong chỉ thiếu điều muốn mời tên bánh tông nào đó xông ra để dạy cho tên này một bài học mà thôi.
Nháo loạn một hồi thấy không có ý nghĩa, vụ đổ đấu này đúng thật là đi ngắm cảnh a!!!! Thực đúng như lão hồ ly kia nói ngay từ đầu, tôi nhìn về phía Phan Tử, biết ý của tôi, Phan Tử liền hỏi mọi người:
“Lần này xem ra chúng ta phải trắng tay rồi, các vị có ý tưởng gì khác không?”
Nhạc Sơn nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình không thèm để ý, Tiểu Ngũ thì tỏ ra mình là người mới, tùy theo ý kiến của mọi người, Bàn Tử thì vẫn tiếp tục kiên trì tìm ra ngôi mộ thật sự, đúng là đại phôi đản, còn Phan Tử thì bảo tôi quyết định.
Tôi quay lại nhìn thấy Hoắc Vân đứng bên cạnh cỗ quan tài kia không biết suy nghĩ gì:
“Có phải Hoắc ca cảm thấy quan tài này có gì đó kỳ quái đúng không?”
Hắn lẳng lặng lại gần xem cỗ quan tài kia, thản nhiên nói mội câu:
“Ngay cả áo quan cũng không có, rất kỳ quái!!!”
Theo lời hắn, tôi quay đầu lại nhìn về phía quan tài kia, phát hiện thật sự giống như Hoắc Vân nói, trừ bỏ một khối lệnh bài cũ kỹ, một bộ xương khô, ngoài ra không có bất cứ thứ gì.
“Đồng chí Tiểu Ngô, chúng ta nên đi thôi, cậu dù có thâm tình nhìn cô ta thì cô ta cũng không tỉnh dậy tặng cho thứ gì đâu!”
Bàn Tử nói xong còn vỗ lên lưng tôi một cái rõ đau, có chút chao đảo tôi liền té về hướng của quan tài kia, vốn nghĩ lần này chắc phải thân mật tiếp xúc với mĩ nữ ngàn năm rồi, không nghĩ đến phần xương sườn của tôi va đập lên thành quan tài, đau đến chảy nước mắt. Thấy vậy bọn Phan Tử vội vàng chạy sang xem tình trạng của tôi ra sao, thấy tôi không bị gì quá nghiêm trọng, rồi nhìn lại về phía quan tài. Chỉ thấy Hoắc Vân đưa tay về phía quan tài, đập một cái thật mạnh, một mảng của quan tài gần như muốn rơi ra. Nhưng các mảnh gỗ của quan tài dần rơi xuống, lộ ra những hoa văn kỳ lạ.
Chơi vui nhỉ? Ngay cả cái quan tài mà cũng làm từ hai tầng….Rốt cuộc là chủ mộ chơi trò gì chứ, cái đấu này thực sự còn chứa đựng những thứ gì nữa đây? Đột nhiên trong đầu nghĩ đến điều gì đó, tôi liền đích thân đưa tay đẩy quan tài về hướng khác, những người khác thấy thế cũng đều ra tay hỗ trợ, nhìn cỗ quan tài như vậy nhưng mất sức chín trâu mười bò mới đẩy nó ra được.
Phía dưới ngôi mộ là một bức tường, nhưng tôi nhớ chủ mộ này có tật xấu cái gì cũng làm hai tầng, tôi đưa chân đạp đạp bức tường kia, chỉ nghe tiếng “cạch”, bức tường bị tách làm hai, một cái hố lớn hiện ra, tôi cùng mọi người đều nhìn về hướng cái đấu, nghĩ muốn nói lần này chết chắc rồi!
Tôi đột nhiên nghĩ tới , tôi có thể hay không nhìn thấy mặt của Muộn Du Bình lần cuối, mong muốn này cũng quá khó khăn đi. Đang lúc thương cảm, đột nhiên thân mình rung động một cái, như thế nào lại không đau a, tôi liền nhìn lại phía trên một lần, cũng không cao lắm, âm thầm cười chính mình, sau đó tôi liền rọi đèn pin về phía họ, ý bảo phía dưới an toàn, thấy vậy Tiểu Ngũ, Phan Tử, Nhạc Sơn lần lượt nhảy xuống, cuối cùng là Hoắc Vân. Chúng tôi đánh giá tình hình xung quanh, phát hiện nó là một mộ đạo, phía trên còn lộ ra những nét khắc họa tinh mĩ, thoạt nhìn như là những lời nguyện cầu trong các lễ tế trời, đồ họa trên ngũ cốc phong đăng,…
Bàn Tử đánh giá mộ đạo một chút, nghĩ nghĩ liền chạy về hướng đấu, bảo rằng nơi này nhất định có thứ tốt, chúng tôi vội vàng kéo hắn lại, nói mộ này thoạt nhìn còn có cái gì đó cổ quái.
Cũng không biết ai chạm phải cơ quan nào, chợt nghe âm thanh của cơ quan hoạt động, trực giác bất hảo, tiếp đó là một dàn tên hướng về phía chúng tôi mà bắn, tất cả mọi người  chạy khắp nơi tránh né.
Đột nhiên có mấy mũi tên bay đến hướng của tôi, tuy thấy được nhưng thân mình lại không có cách nào phản ứng được, thời điểm tôi cảm giác thấy trên người nhất định có vài cái lỗ thủng thì có một lực đạo thật mạnh đem tôi kéo về một hướng, lực đạo quá mạnh làm cách tay cầm đèn pin của tôi đau nhức, phía sau lưng cũng mơ mồ phát đau. Nhưng trong lòng lại cao hứng, trực giác là Muộn Du Bình, hắn quả nhiên xuống đây cùng tôi!!!! Sờ soạng cánh tay cầm đèn pin, mở đèn lên, ngẩn đầu lên tôi vừa vặn nhìn thấy chính là Tiểu Ngũ.
Nhìn thấy cậu ta, tôi nhất thời phát ngốc, mãi đến lúc Tiểu Ngũ thấy không còn nguy hiểm, liền kéo tôi lên từ mặt đất tôi mới ngốc ngốc mở miệng hỏi:
“………Tiểu Ca……hôm nay sao anh hứng lên giả trang lừa tôi chứ……..?”
Tiều Ngũ nghe tôi nói như vậy thì không khách khí mà cười to lên:
“Trương đại gia nói anh có chút ngốc nghếch, lúc đầu em còn không tin, chỉ thấy anh là một nhân vật bí ẩn, không nghĩ tới…….”
Tiếp đó là một trận cười to không chút khách khí.
Hiểu được những lời của cậu ta, biết cậu ta không phải Muộn Du Bình, mặt của tôi liền đỏ hồng cả lên. Sao lại như vậy? Mọi chuyện đền nghĩ đến tên kia……nhưng mà Tiểu Ngũ cười lâu như vậy làm tôi cũng có chút nóng nảy, liền cùng cậu ta không khách khí nói:
“Chẳng lẽ cậu biết Tiểu Ca ở nơi nào?”
Kỳ thật tôi không mong chờ nghe được đáp án, nhưng cậu ta thận sự quá đáng đi, đang nghĩ muốn hạ uy phong của cậu ta, tôi nghĩ rằng trên đời này Muộn Du Bình xuất hiện mới có thể tìm ra hắn, ngoài ra không có ai có khả năng tìm thấy hắn. Chỉ thấy Tiểu Ngũ ngừng cười , nhưng khóe miệng của cậu ta không ngừng kéo lên, tiếp theo tặng cho tôi thêm một câu:
“Quả thật em biết!!”
Vài cảm giác đan xen với nhau, tôi không rõ là cái gì nhưng chỉ thấy lòng căng thẳng.
Tiểu Ngũ thấy tôi thay đổi sắc mặt, liền thu hồi cười, tự động nói với tôi như thế nào cùng Muộn Du Bình nhận thức và hiện tại hắn ở nơi nào.
Tiểu Ngũ thực chất là một đứa nhỏ, bất đắc dĩ phải theo nghề thổ phu này, làm một thời gian bản thân cũng có chút công phu, một lần đi theo một đoàn đấu, đang lúc vui sướng muốn phát cuồng thì một loạt bạch mao bánh tông trong phòng lao ra, đánh cho đoàn bọn họ đến phiến giáp bất toàn, lúc đám bạch mao bánh tông lại gần cậu ta thì Muộn Du Bình thuận tay cứu cậu ta…..
Khá lắm Muộn Du Bình, ngay cả bạch mao bánh tông đều có thể thắng qua đi…….
Kể từ lúc đó lúc nào cậu ta cũng nghĩ đến việc báo ân, nhưng thật sự Muộn Du Bình quá mức mạnh mẽ nên cũng không thể giúp được việc gì, cho tới hiện tại, vụ đổ đấu này Muộn Du Bình thấy có điều cổ quái nhưng bận phải tham gia vụ đổ đấu khác mới bất đắc dĩ nhờ cậu ta đến xem…….
Nghĩ đến tên hũ nút kia có suy nghĩ cho mình, trong lòng có chút thư thái, nhưng tôi nghĩ đến đám bánh tông chết tiệt kia, còn Muộn Du Bình có giao tình với gia hỏa này như thế nào mà vụ đấu này liền nhờ đến cậu ta, bọn họ cuối cùng là có giao tình như thế nào? Tôi không biết bản thân có cảm giác gì nhưng tôi tự nhiên đứng lên, hướng Tiểu Ngũ nói:
“Tên ngốc đó, ngay cả hừ một tiếng cũng lười, không có việc gì cũng chẳng cùng ai bồi dưỡng tình cảm, có việc thì lại chơi trò mất tích, thật khó tin khi hắn nói với cậu nhiều như vậy. Hắn hiện tại đang đổ đấu mà còn suy nghĩ chu đáo như vậy, tôi đi hạ đấu còn cử theo nhân lực để bảo hộ, thực chất cho tôi là đại phiền toái thôi? Không có việc gì  lại đi dịch dung, thay đổi thân hình, đem người khác ra đùa giỡn, còn……..còn nói tôi ngu ngốc, không phải là đang cười tôi sao? Tôi…….”
Tôi còn chưa nói xong, liền thấy Tiểu Ngũ sắc mặt thay đổi, chộp lấy đèn pin của tôi, soi lên. Thấp giọng nói:
“Ngô gia ca ca, không đúng, hình như có cái gì đang tới đây…….”
Tiếp theo hình như có ngọn gió quái dị thổi đến đây, cảm giác không được tốt lắm.
Tiểu Ngũ liền ôm tôi tựa lên bức tường phía sau, cậu ta làm mạnh tay quá, làm tôi cũng có chút đau, tôi không muốn cậu ta ôm, tôi liền cố gắng tránh khỏi cậu ta, một mặt thấp giọng nói:
“Tiểu Ngũ đừng ôm tôi.”
Chỉ nghe phía bên trái truyền đến tiếng Tiểu Ngũ:
“Tôi không có a!!!”
Vậy phía sau tôi chính là……………?
Cảm giác được có bàn tay che miệng làm tôi càng quẫn bách, một bên truyền đến hơi thở quen thuộc, làm tôi có chút ngứa, phía sau truyền đến tiếng nói quen thuộc, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Đừng động!!!”


Mỹ Nhân Đồ - Chương 2

Chương 2

Tôi đem bức mĩ nhân đồ kia nhìn lại một lần nữa, bức tranh kia nếu chú Ba không nói thì bản thân tôi xem cũng chẳng hiểu, phân tích hồi lâu chú Ba vẫn nhìn bức tranh rồi nói:
“Kỳ quái, kỳ quái… chiếu lý mà nói thì không phải như vậy!”
Thấy vậy, tôi tiện thể hỏi chú Ba:
“Như thế nào? Sao lại hiện ra bản đồ thời chiến quốc?”
Chú Ba nghiêm mặt lắc đầu nói:
“Nói trắng ra bức tranh này chỉ vẽ một cô gái bình thường thôi, bất quá chỉ là một cô gái sao lại cần dùng đến hai tầng bạch họa bảo vệ, cuối cùng còn dùng thêm bí văn để bảo hộ? Kì quái!”
Nghe chú Ba giải thích xong, tôi lại nhìn bức tranh kia, hình người trong tranh làm người khác có cảm giác phải thận trọng, dù cô ta chỉ mặc quần áo bình thường. Nhưng nói thật, nếu ai bảo tôi, đây là một cô gái bình thường, tôi tuyệt đối không tin. Trực giác cho tôi biết chú Ba đang gạt tôi, cô gái này rốt cuộc có điểm nào cổ quái? Tôi tận lực uyển chuyển đem ý tưởng này nói với chú Ba, kết quả bản thân lại bị mắng, chú Ba tức giận đến mức râu tóc dựng đứng lên, chú một bên cầm bí văn, một bên chỉ đông chỉ tây nói này nói nọ, nhưng từ trong lời nói của chú tôi có thể hiểu một cách đại khái.
Nguyên lai đây là Sở quốc bạch thư, bức tranh không phải là tự họa, nó nói rằng cô gái trong bức tranh là vu nữ thiên kì, sau đó là cô ta ôn nhã, trang trọng như thế nào vân vân… thật sự là không có gì.
Chú Ba xem một hồi, cảm thấy hết hứng thú liền đem bức tranh trả lại cho tôi. Sau đó tán gẫu vài câu, chú Ba nhận được một cuộc điện thoại, hình như là khách hàng lớn, tiện thể chú Ba cũng đi luôn.
Thấy được bí văn tôi càng cảm thấy bức tranh này thú vị, sẵn tiện nghiên cứu tiếp , đột nhiên tôi lại nhìn về phía bí văn đó, nghĩ thầm, tiêu rồi, không lẽ báu vật này lại bị hủy trong tay tôi, đang muốn đưa tay ra nắm lấy, phát hiện PHỤT một tiếng, cả bức tranh tự nhiên bốc cháy. Nhìn thấy cảnh này, trước mắt tôi tối sầm, lập tức đem nước đến, nhưng kết quả nước thì chưa tới mà ngọn lửa đã tự tắt. Chết tiệt! bí văn này là đang chơi lão tử đi? Bực bội đem nước đổ về chỗ cũ, quay đầu lại xem bí văn kia, thì lại phát hiện chữ viết trên bí văn không giống như lúc trước…….
Tôi sờ sờ trên bí văn kia, bỗng phát hiện, chất liệu này đúng là loại giấy chống lửa đặc biệt, loại này được đồn đãi là dù có đại hỏa xảy ra cũng không thể thiêu được nó, nhưng như thế nào mà nó lại ở đây. Không khỏi ngẩng đầu nhìn lại bức mỹ nhân đồ, không nhìn thì thôi, lúc nhìn lại có cảm giác vị mỹ nhân đó cũng nhìn tôi, không khỏi cảm giác lông tơ dựng đứng cả lên, nhu nhu đôi mắt, nhìn lại một lần nữa, nhưng sao lại giống như không có, đại khái vừa rồi là bị hoa mắt đi!
Tôi gọi điện thoại kể cho chú Ba việc này, nhưng kết quả chú Ba không nghe máy, nên tôi đành cầm cả bức tranh đi vậy, sẵn tiện nói cho chú Ba việc vừa nãy rồi dặn chú Ba có gì thì thông báo ngay.
Vài ngày sau tôi nhận được điện thoại của chú Ba, chú dương dương tự đắc nói:
“Nhớ địa điểm được viết trong bức tranh không? nói không chừng là ngôi mộ của vu nữ này không chừng, dù sao cũng chưa từng nghe vu nữ nào được chôn ở long mạch linh tinh gì gì đó!”
Đại khái là sau khi chú Ba xem lại bức họa kia, lại nghĩ tới việc đi đổ đấu không chừng, xem ra bên trong cũng không tốt lành gì, nên tôi nói cho chú Ba biết bí văn kia là được làm từ hỏa thử mao chức mà thành, xem chú nói như thế nào, kết quả chú Ba trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Hiện tại chú có vụ đổ đấu phải tham gia, nếu không ngại mày liền đi giúp chú thử xem, chú sẽ an bài đội ngũ chuyên nghiệp đi với mày, chú nghĩ vụ vu nữ kia cũng không có gì quá mức hung hiểm, coi như mày đi ngắm cảnh đi, mày xem xem có được không?”
Tôi vốn là muốn cự tuyệt, nhưng vụ này có thể vừa đi vừa ngắm cảnh? Chợt nhớ tới ánh mắt của vu nữ kia, nhưng chú Ba lại nói vụ này cũng không có gì quá mức nguy hiểm, tôi cũng có chút mông lung.
Từ sớm tôi chuẩn bị hành lý, nghĩ đến vụ đổ đấu này lại có chút chờ mong. Ngô Tà, mày nhất định là điên rồi! vụ Cấm Bà, Hải Hầu Tử đều quên hết rồi sao? Ngô Tà tự động viên bản thân trấn tỉnh lại.
Rất nhanh rồi cũng tới ngày hạ đấu, Phan Tử đến tiệm để đón tôi, hắn nói mọi người đều ở nhà ga chờ, bảo tôi nhanh chân một chút. Đến nhà ga, tôi liền nhìn thấy Bàn Tử, hắn liền cười tươi rói, quàng tay qua vai tôi nói:
“Đồng chí tiểu Ngô, cuối cùng cũng đã có mặt! Vụ đấu này Bàn gia tôi nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ cậu, đừng quá lo lắng!”
Tôi vốn định hỏi thăm về mẹ của hắn, bất quá tôi lại càng muốn nhìn thấy thân ảnh người kia hơn, tôi nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không thấy người kia.
“Phan Tử, Tiểu Ca đâu?”
Chỉ thấy Phan Tử mang vẻ mặt kì quái nhìn tôi nói:
“Tam gia có nói Tiểu Ca sẽ đến sao?”
Nghe những lời của Phan Tử tôi cảm giác như bị đánh một cái thật đau, đúng rồi chú Ba căn bản chưa từng nói Muộn Du Bình sẽ đến, tôi bị lừa.
“Hắc hắc! Đồng chí Tiểu Ngô, cậu và đồng chí Tiểu Ca cuối cùng là có mối quan hệ như thế nào? Như thế nào vừa nghe hắn không đến liền như mất hồn vậy? Chậc! Có sự bảo hộ của Bàn gia tôi chưa đủ sao?”
Bàn Tử bộ báng hề hề cười trêu tôi, nghe Bàn Tử nói những lời này tôi liền tỉnh táo lại, vội nói:
“Tiểu Ca có thân thủ tốt, người lại cẩn thận, mới không giống như cậu, một chút cũng không đáng để người ta tin cậy!”
Bàn Tử vừa mới nghe tôi nói xong liền nổi nóng nhưng không ai đứng ra bên vực hắn cả, biết đuối lý, đành sờ sờ mũi:
“Các người đúng là đồ không biết nhìn hàng, lão tử đây đương là hàng tốt lại nhìn thành đồng nát, lãng phí”
Phan Tử phất tay nói:
“Được rồi, được rồi, trước tiên giới thiệu mọi người trong đoàn để nhận thức lẫn nhau, làm việc sẽ dễ dàng hơn.””
Lúc này tôi mới chú ý bên cạnh có ba gương mặt mới, một người mang dáng vẻ của người Sơn Đông, xem ra rất tráng kiện, bộ dáng như đã có kinh nghiệm tham gia đổ đấu nhiều lần, gọi là Nhạc Sơn; một người dáng vẻ trung hậu, thành thật, kêu Hoắc Vân; cuối cùng là một người có bộ dạng nhỏ gầy, có hơi chút gầy yếu, đại khái là một đứa nhỏ đi, kêu Tiểu Ngũ.
Cùng họ nói chuyện khách khí vài câu, chúng tôi liền lên tàu hỏa hướng Trùng Khánh mà đi. Tới nơi, chúng tôi đổi sang đi ô tô, rồi đi xe bò, đối với ba người kia, không biết như thế nào nhưng tôi không có chút hảo cảm nào với họ, nhưng xem ra Phan Tử và Bàn Tử nói chuyện với họ rất hòa hợp.
Cuối cùng cũng đến nơi, đó là nơi rừng cây rậm rạp, Nhạc Sơn vừa tới nơi liền reo một tiếng nhưng bị Phan Tử vỗ một phát vào ót, thấp giọng  nói:
“Mẹ ngươi, lớn tiếng như vậy là muốn làm cho bọn bánh tông biết là chúng ta tới đây để đào mộ chúng lên sao ?”
Bàn Tử cùng Hoắc Vân bên cạnh nhìn thấy cũng không có động tĩnh gì, tôi đến đây vốn nghĩ sẽ giúp gì được cho nhóm nhưng cuối cùng cũng không làm được gì, kết quả lại bị câu kia của Phan Tử dọa đến, tôi cùng Tiểu Ngũ bên cạnh không có việc gì làm đành ngồi tán gẫu.
“Ngô gia ca ca, anh nói vụ đổ đấu này có cái gì tốt sao? Vừa mới nghe Bàn ca nói, các anh từng xuống dưới chân núi Quá Hải, còn cùng bọn bánh tông ngàn năm đại chiến ba trăm hiệp sao. Nói vậy, các anh nhất định rất lợi hại đi!”
Tôi vừa nhìn thấy biểu tình sùng bái của cậu ta, thầm nghĩ rằng: “Quả là một tên ngốc, bị tên Bàn Tử lừa mà không biết.”
Tôi cười nói:
“Bàn ca nói vậy sao, quá khoa trương đi? Chính là tìm được một một ngôi mộ có huyết thi cũng không có gì quá lớn, huống hồ đại chiến cùng tên bánh tông ngàn năm kia cũng không phải là hắn.”
Tiểu ngũ kinh ngạc trừng lớn hai mắt
“Có người còn lợi hại hơn cả Bàn Ca và Phan Tử sao? Ngô gia ca ca,là anh có phải không?”
Nhìn đếu biểu tình của cậu ta làm tôi bật cười, cảm giác giống như bộ dạng lúc trước tôi quấn lấy Muộn Du Bình vậy, nghĩ đến người kia, lòng tôi đột nhiên cảm thấy tốt hơn, thuận tiện nói:
“Đương nhiên là có người còn lợi hại hơn Bàn Tử và Phan Tử, bất quá người đó không phải là tôi.”
“Là vị tên Tiểu Ca mà anh hỏi ở nhà ga hồi sáng đúng không? Em thật sự rất muốn gặp anh ấy!”
Tôi cười cười gật đầu, nhưng vừa nghe đến câu sau tôi liền có cảm giác như bị đánh vào đầu, không nghĩ tên Tiểu Ngũ này còn chê tôi không đủ kinh hoảng, bồi thêm một câu:
“Ngô gia ca ca, anh thực thích cái anh tên Tiểu Ca kia đúng không?”
Nghe đến những lời này tôi vội vàng phủ nhận ngay, nói thẳng với cậu ta:
“Đó chỉ là theo nhận xét theo phương diện nghề nghiệp thôi, không có ý tứ gì khác, cậu đừng nói bậy”
Nói xong Tiểu Ngũ trợn thật to đôi mắt lên nhìn tôi, biểu tình rất kỳ diệu, tôi vừa muốn hỏi thì nghe tiếng Phan Tử bảo cửa mộ đã được mở tốt lắm, chúng tôi liền không tiếp tục nói tiếp, tôi cùng Tiểu Ngũ liền chạy đến cửa mộ.
Sau khi hạ đấu, chúng tôi mới phát hiện đó là đấu không lớn, chỉ chôn vài cỗ quan tài mà thôi. Bàn Tử vừa sờ qua liền khai quan, bình thường Hoắc Vân không nói quá nhiều lại đột nhiên nói:
“Coi chừng có bẫy rập!”
Phan Tử lắc lắc tay ý bảo đã biết, thật cẩn thận khai quan. Lúc này tôi mới phát hiện khí chất của Hoắc Vân cùng Muộn Du Bình có điểm tương tự, giọng nói cũng có thể nói không chừng là hắn giả mạo, ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu tôi lại càng thấy giống.
Hoắc Vân thấy tôi vẫn chăm chăm nhìn hắn, thuận miệng hỏi:
“Tiểu tam gia, cậu có vấn đề gì sao?”
Tôi đối với hắn lắc đầu cười cười, nghĩ thầm, anh muốn tôi không biết, tôi liền giả vờ không biết là được. Bất quá ánh mắt của tôi vẫn dừng lại ở chỗ của hắn, tại lúc hắn lật mặt cũng cần có sự chuẩn bị, để không giống như lần trước đồ tới tay mà còn vụt mất.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Lúc này đột nhiên nghe được Bàn Tử hét thảm một tiếng.

Mỹ Nhân Đồ - Chương 1

Chương 1

“Đại gia đi đường thong thả, lần sau lại tới!”
Tôi nhìn tiểu tử Vương Minh ngoài kia, thật buồn cười, đây mới là người khách thứ hai trong ngày mà nó vẫn dương dương tự đắc, lại bộc lộ cái kém văn hóa của mình, làm công việc này đã ba năm, nhưng cái gì cũng không biết, được cái tốt số nên nó vẫn đeo bám ở cái cửa tiệm nhỏ của tôi được bốn, năm năm trời.
Trong túi có tiền nên cuộc sống của tôi cũng khá nhàn nhã, vài ngày không có việc gì làm lại cảm thấy nhàm chán, không biết người kia đang ở đâu? Nói không chừng là đi đổ đấu rồi, có khi nào không cẩn thận lại bị thương đi…?
“… Ông chủ … Ông chủ!!!!!!”
Đột nhiên tên ngốc Vương Minh này lại la lên như là cháy nhà vậy! ‘Cái gì chứ? Có việc thì không tự thân vận động được? Suốt ngày mọi chuyện cứ tìm tôi là sao? Làm như tôn trọng tôi lắm, mọi chuyện đều bắt tôi tự xử lý mà,… hừ! Tôi là người nhân từ, đây không so đo với nó, nhưng mà….. nếu không phải sự việc quan trọng, để xem tôi xử lý nó như thế nào?’
“Ừ?”Tôi chậm rãi ngẩng đầu liếc nó một cái.
“Ông chủ, anh làm sao vậy? Lúc thì cười đến mức khóe miệng kéo đến mang tai, lúc thì gương mặt nhăn nhó cứ như chủ nợ tới nhà không bằng, có phải anh bị bệnh không ?”
Tên nhóc kia tò mò hỏi tôi, không biết như thế nào nhưng bên tai tôi cứ nóng cả lên, ngẩng đầu lên mắng:
“Phi! Nói bậy, mi mới là kẻ có bệnh, ông chủ ta đây thân thể khỏe mạnh, đừng trù ta bệnh!”
Vương Minh nghe xong vẻ mặt ủy khuất, ai oán nói:
“Thật mà, người ta quan tâm thôi mà nhưng sao lại mắng người ta chứ!”
Sau đó, nó lại nói bên tai tôi:
“Có khách thăm dò ở ngoài cửa tiệm chúng ta, không chừng là có ý xấu, ông chủ, anh thấy thế nào?”
Tôi nghe xong liền đứng dậy, đến trước cửa tiệm xem thử, chỉ thấy một kẻ ước chừng nhỏ hơi tôi hai tuổi, đứng trước cửa tiệm, vẻ mặt không biết làm thế nào, trên tay còn cầm một quyển gì đó tựa hồ như là bức họa. Nhưng trông bộ dạng của hắn lại không giống như một họa sĩ. Thấy không có hay, tôi trở lại quầy thu ngân, dặn Vương Minh:
“Không có gì đáng ngại, chẳng qua là một tên rảnh rỗi, nếu hắn muốn vào thì sẽ vào, không thì cũng không sao!”
Tùy tiện cầm lấy cây quạt phiến hương. ‘Haizz, như thế nào mà dạo gần đây nóng như vậy, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa có một giọt mưa, nóng chết được’. Đang nghĩ ngợi, sắp tới có nên vào hầm băng lấy đá ra pha trà giải nhiệt hay không thì đột nhiên cái tên đứng trước cửa tiệm kia bước vào.
“Ông chủ, xin anh giúp tôi một việc, anh thấy thứ này như thế nào?”
Tên này mang vẻ mặt khó xử, biểu tình cứ như tráng sĩ chuẩn bị quyết chiến nơi sa trường, làm cho tôi đối với quyển trục hắn cầm trên tay nảy sinh hứng thú. Nhẹ nhàng mở quyển trục ra, hé ra một gương mặt tuyệt mĩ, được vẽ là một cô gái, đẹp đến mức không còn gì có thể bàn cãi, sinh động như thật giống như có thể tùy thời từ trong tranh bước ra. Tuy nhiên, bộ dáng thì có gì đó không tương xứng, khí chất có điểm u buồn, chuyện gì xảy ra đến nỗi khí chất của một người có thể buồn thương đến thế? Nghĩ đến đó, tôi không khỏi nhẹ giọng cười lên.
“Thế nào? Ông chủ, anh có muốn mua không?”
Tên kia thấy tôi cười, không biết tôi có ý gì, hắn nghĩ chắc tôi cười nhạo bức tranh của hắn nên nhất thời xấu hổ, gấp đến độ không biết nói gì cho phải.
Tôi khụ một tiếng rồi ngưng cười, dùng biểu tình ôn hòa nói:
“Bức tranh thật sự không tồi, rất đẹp lại rất sống động…”
Hắn nghe thấy vậy, nhất thời cười thoải mái, sau đó tôi lại bồi thêm một câu:
“Cậu xem bức họa này đã quá cũ rồi, nhìn không giống những danh họa mà người ta thường nói, muốn kiếm lời từ nó thật sự không dễ chút nào…”
Hắn vừa nghe tôi nói vậy, sắc mặt lập tức tối sầm xuống, cúi đầu suy nghĩ, sau đó như hạ quyết tâm rất lớn, nói:
“Ông chủ, xin anh giúp tôi lần này đi! Cha tôi bảo đây là báu vật gia truyền, không phải là vật tầm thường, tuyệt đối không được bán, nếu không phải tôi có việc cần tiền gấp thì…haizzz…..”
Những kẻ như thế này, bình thường tôi không hay để ý đến, chỗ của tôi là nơi buôn bán, kiếm tiền chứ không phải là nơi tế bần, bộ tôi không phải làm ăn sao? Nhưng xem kẻ này giống như thật sự có khổ tâm, lòng hiếu kì lại nổi lên.
“Cũng không sợ anh biết, nghề tổ truyền của nhà tôi là đổ đấu, nhưng cha tôi lại ngạnh không cho tôi học, nói đào mộ rất nguy hiểm, tôi chỉ cần đọc nhiều sách. Về sau cưới một cô vợ, cô ấy sẽ không như mẹ của tôi ,bỏ trốn theo người khác… Hiện tại cha tôi thân thể không tốt, nhà lại không có tiền, tôi lại không biết đào mộ như thế nào, nên đành bán nó…”
Tên thanh niên mắt đỏ hồng, ngân ngấn lệ, vỗ vỗ quyển trục lại tiếp tục nói.
“Lúc cha tôi còn khỏe mạnh luôn nói đây là đồ tốt, đừng để người khác nhìn thấy, Anh mua nó đi! Tuyệt đối có lợi mà!”
Cậu ta nói đến lời sau cùng tựa như cầu xin… Tôi thở dài, ngẫm lại, thôi! Tôi liền làm từ thiện lần này đi! Bức tranh này chắc khó có thể bán, bất quá tôi lại thấy thuận mắt, treo trên tường cũng tốt, hơn nữa hôm nay buôn bán cũng có lời chút ít, nghĩ nghĩ rồi tiện thể đáp ứng luôn.
Kế đó trải qua một hồi trả giá, cậu thanh niên đáng thương kia tiếp tục cầu xin, tôi khó xử nhìn hắn, cuối cùng định giá……….MƯỜI LĂM VẠN, thôi quên đi, cũng không quý giá gì, xem như là làm việc thiện đi. Nhìn thấy tên kia ngàn tạ vạn tạ bước ra khỏi cửa, tâm tình không biết vì sao vẫn là không tệ.
Quay đầu đem bức họa kia treo lên, nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy không tồi.
“...... Cháu trai... Cháu trai... Cháu trai!!!”
Tôi hoảng sợ, hồi thần thì thấy chú Ba cùng Phan Tử, như thế nào mà hôm nay ai cũng muốn dọa tôi vậy? tên kia sẽ không chạy đến đây, nắm tay tôi tâm tình và nói: “Ngô Tà, tôi sẽ không rời khỏi cậu lần nào nữa!” chứ???
Phi, phi, phi, đầu óc mày có bệnh sao, đường đường là một ông chủ lớn sao lại có suy nghĩ như vậy? nếu tên Muộn Du Bình kia thật sự nói vậy, nhất định là có người giả dạng!
Một bên thất thần một bên châm trà cho chú Ba. Trong lúc châm, tôi lại không cẩn thận chạm tay vào ấm nước nóng.
“Thằng nhóc này, hôm nay mày làm sao vậy? Như thế nào lại không chuyên tâm? Có sao không?”
“Ây! Tiểu Tam gia, bình thường không thấy cậu như vậy, như thế nào hôm nay……?”
Tôi một bên lấy thuốc bôi lên vết bỏng, vừa nói:
“Không có gì, đại khái là gần đây thời tiết quá nóng đi!”
Xem biểu tình còn muốn nói nữa của bọn họ, tôi vội đổi đề tài, hỏi:
“Chú Ba, chú giúp con xem bức tranh con vừa mới mua đi, vừa rồi con cảm thấy nó khá thú vị mới mua nó, chú xem có gì khác lạ không?”
Chú Ba vốn dĩ muốn nói cái gì đó nhưng vừa nhìn thấy bức tranh cư nhiên hai mắt đăm đăm, cả câu cũng không nói được đầy đủ, xem nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói:
“Mày kiếm đâu ra bảo bối này vậy? Đây là bạch họa … còn được giữ gìn tốt đến như vậy…..”
Nghe thế tôi vội vàng bảo chú Ba giải thích, chú nói:
“Bức tranh này thực chất không phải là họa mà là chức vật, là đồ đặc chế, đồ này có từ thời chiến quốc, được bảo quản không tồi, nhìn vậy chứ giá trị lên tới mấy trăm vạn đó!”
Nghe chú Ba nói xong tôi vội vàng chạy qua xem lại. Quả nhiên nhìn kĩ đến bố cục có rất nhiều đường hoa văn tinh tế, nghĩ lại quả nhiên là thứ tốt, giá lại rẻ, thật sự là hảo tâm có hảo báo, tâm tình không khỏi tốt lên một chút.
Bất quá bức tranh này dù nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy giống như những bức tranh thông thường, không có gì quá đặc biệt… nếu như đúng như chú Ba nói, không chừng trong bức tranh này lại có huyền cơ gì chăng….?
Chú Ba một bên nói, một bên đi lật đi lật lại bức tranh để xem xét, tôi gắt gao nhìn động tác của chú, dù nó không phải là Long Tích Bối, nhưng tôi lại rất thích nó, hi vọng đừng phải hủy nó đi…
Chỉ thấy phiếu bố trên bức tranh kia không cần làm gì thì tự rơi ra, nhìn thấy rõ phía sau mĩ nhân đồ còn có một tầng khác, ở mặt trên còn có vài kí tự kỳ lạ.