Chương 4
Nghe được âm
thanh của hắn, giống như một thói quen bình thường, tôi liền thả lỏng bản thân,
không tiếp tục giãy dụa nữa, liền cảm giác
được cánh tay đang ôm tôi cũng thả lỏng không ít. Muộn Du Bình thông thường rất
ít khi nói chuyện, nhưng bản thân hắn lại làm người ta có cảm giác an toàn, dù
trời có sập xuống thì hắn cũng chống đỡ được, một chút cũng không lo lắng.
Nhưng Tiểu Ngũ
nói hắn bận ở đấu khác không thể tham gia vụ đấu này được mà? Chẳng lẽ Muộn Du Bình ngoại trừ thay đổi thân mình
còn có thể phân thân? Chẳng lẽ hiệu lực của khế ước thanh đồng vẫn còn tác dụng,
chẳng lẽ lại thực sự hóa ra cái gì nữa? Vừa nghĩ đến thôi mà lông tơ đã muốn dựng
đứng. Phi phi phi….Ngô Tà mày lại đang nghĩ gì vậy?
Đừng dọa chính mình!
Thân nhiệt của
Muộn Du Bình sau lưng tôi có chút nóng hơn mọi khi, hơi thở cũng loạn hơn mọi
khi…..Muộn Du Bình này……không lẽ lại có chuyện gì rồi? Không biết như thế nào,
nhưng bây giờ tôi cảm thấy có chút vui sướng, hiện tại cho dù huyết thi ngàn năm
xuất hiện trước mặt tôi, không chừng tôi còn có thể cười nói:
“Lão gia hảo!!!!!!”
Không, không,
không, Ngô Tà, mày đang nghĩ cái gì vậy chứ? Huyết thi này
không dễ chơi? Lần trước Muộn Du Bình dùng sức chín trâu mười bò mới có thể khắc
chế được nó, đừng làm người ta phiền toái thêm chứ!!!!!
Đang lúc tôi
đang miên mang suy nghĩ, Muộn Du Bình cũng buông tay của tôi ra, tôi đồng thời
cũng cảm giác được những người khác đã lui khá xa, giống như là không có việc
gì vậy, nhưng tôi lại cảm thấy sau lưng có chút lạnh đi. Đại khái là bí mật của
đấu này đã được phá giải?
Tiểu Ngũ mở đèn
pin, ánh sáng đột ngột như vậy làm tôi lóa cả mắt, tôi liền quay đầu lại, bắt gặp
được ánh mắt thanh lãnh kia, khí chất trầm ổn, còn thanh Hắc Cổ Kim Đao nữa,
ngoài Muộn Du Bình thì còn có thể là ai nữa chứ!!! Chỉ thấy trên người hắn đầy
bùn đất, trên trán còn đổ mồ hôi, cả người trông như mới từ đấu bước ra.
Nhìn thấy cảnh
tượng này, lòng tôi có chút kích động nhưng nửa chữ cũng không thể thoát ra khỏi
miệng, nhưng Tiểu Ngũ mới vừa nghe âm thanh của Muộn Du Bình liền vội vàng quay
lại, vui mừng hô lên:
“Ân nhân, sao anh lại ở trong này?”
Muộn Du Bình thản
nhiên liếc cậu
ta, còn thản nhiên nói:
“Đừng gọi tôi là
ân nhân”
Thấy vậy Tiểu
Ngũ chỉ cười cười ứng thanh, không biết là có nghe thấy không. Tiếp theo cậu ta nói ra ngoài tìm những người khác đã bị lạc ở chỗ
nào, tiện thể trả lại đèn pin cho tôi còn cậu ta
thì sử dụng cái của mình, cậu ta nhìn nhìn tôi một
chút rồi mới chạy đi, tôi thật sự không hiểu được cậu ta có ý gì nữa.
Không khí có
chút ngưng trọng, tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình, giả vờ tìm vài thứ xung quanh một
lúc rồi mới cười cười xả ra một câu:
“……..Tiểu Ca……anh không phải đang……đang….tham gia vụ đấu khác sao?
Sao lại……”
Muộn Du Bình nhìn
tôi chằm chằm, không biết đang suy nghĩ gì đó, biểu tình trên mặt hắn có chút
ngưng trọng, sau đó hắn thùy hạ mắt, nhỏ giọng nói:
“Đi ra!”
Sau đó hắn liền
trừng mắt, nhìn giống như tên nào đó hay cái gì đó
cướp đồ của hắn vậy.
“Ân…..Tiểu Ca…..anh sao lại tới nơi này? Có phải đấu này có gì khác thường
không???????”
Hắn vẫn tiếp tục
trừng mắt hồi lâu, tôi thấy hăn không muốn nói liền bắt đầu đánh giá nơi này một
chút.
Lúc này tôi mới
phái hiện nơi này có chút quái dị, cùng với hầm mộ chúng tôi vừa đi qua là hai
nơi hoàn toàn khác nhau, quả thật lần này bảo chúng tôi đến ngắm cảnh không sai
chút nào, gian phòng này, không bằng nói nơi này là nơi để du khách nghỉ chân
đi. Trên tường có khắc hạ vân đồ, nhìn một vòng thì bốn phía đều có khắc văn tự,
nhưng lại không giống chữ quốc ngữ, cũng không giống những văn tự được ghi trên
bí văn, không biết phải diễn tả nó là cái gì nữa?
“Đây là chú
văn?”
Âm thanh đột
nhiên vang lên làm tôi sợ đến mức suýt nữa đập
mặt vào tường, quay đầu lại thấy gương mặt suy tư của Nhạc Sơn và gương mặt
nghiêm túc của Tiểu Ngũ.
“Ngô gia ca ca,
cả đoàn người đều bị thất lạc cả, chỉ tìm thấy một mình Nhạc ca thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt
lo lắng của Tiểu Ngũ, tôi nói với cậu ta:
“Phan Tử cùng
Bàn Tử có thể tự thân vận động còn Hoắc Vân kia cũng không phải là nhân vật tầm
thường, nhất thời cũng không có gì đáng lo…..Bàn Tử kia không có việc gì thì nhất
định sẽ đến thẳng phòng chủ mộ, theo tôi
nếu chúng ta đi theo hướng phòng của chủ mộ nhất định có thể sẽ gặp được bọn họ, hoặc họ đang tìm chúng ta cũng không chừng.”
Tiểu Ngũ nghe vậy,
thấy cũng có khả năng liền khôi phục bộ dáng lúc đầu, hì hì cười.
Vốn định hỏi Nhạc
Sơn đây là chú văn gì? Bất quá tôi
lại vô thức nhìn về phía sau một lúc, nhìn thấy Muộn Du Bình vẫn đứng tại chỗ,
duy trì bộ dáng đó, cứ như là đang trợn mắt ngủ vậy, muốn cười hắn một chút
nhưng lại phát hiện địa phương xung quanh hắn phát ra tiếng “tách, tách, tách”
của máu đang chảy. Tôi thấy vậy liền vội vàng
tiến đến chỗ hắn để thay hắn chữa thương, bôi thuốc.
Lúc tôi
đụng vào hắn, không biết vô tình hay hữu ý, hắn đột nhiên thu tay lại, tay của
tôi cứ dừng ở không trung như thế.
Hắn vẫn như vậy,
muốn làm gì thì làm, tôi quẫn đến mức hận không
tìm được cái động nào đó để chui xuống, tôi
giận vốn muốn cứ để hắn như vậy, không chú ý đến, nhưng nghĩ đến tốt xấu gì thì
hắn cũng đã bôn ba đường xa đến tận đây, trong lòng liền mềm nhũng, tiện thể nhẹ
giọng nói với hắn:
“Tiểu Ca…………nếu
máu vẫn tiếp tục chảy……….thì không tốt đâu……!! “Đại khái giọng nói có chút đứt
quãng, âm thanh nghe có chút đáng thương.
Chỉ thấy Muộn Du
Bình đưa mắt nhìn tôi chằm chằm một hồi, tôi đối với hắn bất đắc dĩ cười cười, hắn liền dời tầm
mắt đi chỗ khác, yên lặng đưa tay của hắn cho tôi,
tôi cầm lấy, lần này hắn không rút tay về.
Tôi nhẹ nhàng cởi bỏ lớp vải đang quấn lấy
tay hắn, chỉ thấy một mảng huyết nhục mơ hồ, còn vương lại vài mảnh đá. Đây chắc
là lại cứu người nào đó rồi bị thương? Trong lòng không khỏi cảm thấy chút mất
mát.
Cái hũ nút này,
luôn đối tốt với người khác nhưng lại không chút lo lắng cho bản thân.
Tôi cẩn thận xử lý vết thương của hắn, sau khi tẩy sạch
vết thương, tôi tiếp tục bôi thuốc khử độc, bôi bột phấn cầm máu rồi tìm cái băng gạc
sạch sẽ để băng lại vết thương của hắn, băng xong tôi còn kết lại một cái nơ con bướm xinh xinh. Vẻ mặt
hưng phấn nâng đầu lên, không ngờ tới Muộn Du Bình đang nhìn tôi, bùm một tiếng, gương mặt của tôi nóng cả lên. Tôi
cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Cái kia……..Tiểu
Ca……….đã làm xong rồi đó…………”
“Ân!”
Nhìn thấy cánh
tay của hắn thu về, tôi liền đứng dậy, đi đến
chỗ bọn Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đang
cùng Nhạc Sơn đang thảo luận về những bí văn cũng như họa đồ kia, nhìn thấy tôi liền tươi cười, kế đó là mang theo vẻ mặt kỳ quái hỏi:
“Di? Ngô gia ca
ca, mặt
anh sao đỏ vậy? Phát sốt
sao?”
Tôi cảm giác sau lưng có chút nóng lên, tôi lắc lắc đầu, nói với Tiểu Ngũ:
“Đại khái là
không khí trong đấu không lưu thông đi, không có gì đáng ngại, nhưng, các người
có kết luận gì không?”
Nhạc Sơn gãi gãi
đầu, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
“Lão gia tử nhà
tôi tình cờ có
trong tay ngoạn ý này,
nhưng có lần một tên đạo sĩ không rõ lai lịch đến tìm mua, lão gia tử không biết
đó là gì, không suy nghĩ gì hồ đồ bán đi, bất quá tên đạo sĩ kia có nhắc đến
lai lịch của nó, đây là chú thuật thời cổ đại, cực kì linh nghiệm, hay nói cách
khác chính là đại phát tài, nhưng hắn lại không đề cập đến cách sử dụng nó, tôi cũng chỉ biết có thế……..”
Tôi nghe xong liền gật gật đầu, đối với chú văn này tôi cũng không quá tin tưởng, hơn nữa nội dung chính của
những chú văn trong ngôi một này đại khái chỉ là muốn phù hộ chủ mộ kiếp sau đại
phú đại quý đi, cũng không có gì quá đặc biệt.
Ánh mắt tôi tiếp tục đặt trên người của Muộn Du Bình, tôi thấy hình như hắn lại muốn chơi trò mất tích thì phải.
“Anh chơi cái gì chứ? Anh
nghĩ có thể biến mất trước mặt lão tử một lần nữa sao, anh mà làm được tôi
thề với
anh, tôi sẽ mang họ Trương!!!!”
Ý niệm vừa nảy
lên trong đầu, tôi liền đi qua chỗ hắn, Tiểu Ngũ và Nhạc
Sơn thấy vậy cũng đi theo sau. Bất quá trong lòng tôi cảm thấy có chút kì quái, hôm nay hình như Muộn Du
Bình ăn trúng thuốc nổ sao, tính tình có chút bất hảo?
Thật không hiểu dạo này vận khí của tôi
như thế nào? Chỉ thấy dưới chân như bước trên hư không, tôi tìm mọi cách để ổn định thân mình, móng tay lướt
qua những bẫy rập trên tường, liền lúc đó trên tường truyền ra âm thanh bén nhọn,
nhưng cơ thể của tôi vẫn tiếp tục rơi xuống dưới, những cố gắng
lúc nãy một chút cũng không có tác dụng, liếc mắt xuống dưới chỉ thấy hắc ám vô
tận, trong lòng thầm niệm, tử lão đầu, vậy mà bảo lần này không có gì nguy hiểm?
Mẹ nó, lão tử có chết thì cũng phải trở về đạp chết cái tên hồ ly kia!!!!!!!!
Lần này sao cả
Muộn Du Bình cũng không nói với tôi
một tiếng chứ???? Mẹ nó, những lần trước không phải toàn là hắn cứu tôi sao!!!!!!!!!!!!!!
Nhưng ngay sau
đó, tôi liền nhìn thấy thân ảnh hắn thản nhiên từ phía trên nhảy xuống.