Phiên ngoại (Thượng)
Hắn đã đi được 3 ngày rồi, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống
hàng ngày, dù sao hắn cũng đã nói là sẽ trở về, dù không đáng tin lắm, nhưng
tôi vẫn muốn thử tin một lần.
Ngẫm lại những chuyện đã qua, phụt một tiếng, cười,
thuận tay mở cửa, kế đó tôi liền nhìn thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, thầm
than, má ơi, không phải mới sáng sớm đã gặp phải mấy thứ không sạch sẽ đó chứ?
Hay là trộm? Lúc trước Vương Minh có nhắc đến gần đây có vài tên trốn trại còn
chưa bắt được, không phải là chúng đến đây đó chứ?!
Tôi lui về phía sau vài bước, đóng cửa lại, quơ đại
vài thứ xung quanh làm vũ khí phòng thân, dù không có hiệu quả sát thương cao, nhưng
ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian.
Sau đó nhìn kĩ lại, thân ảnh đó dường như tôi đã gặp qua.
Đột nhiên tôi nghĩ đến một người, là Muộn Du Bình sao?
Sao không quang minh chính đại vào bằng cửa lớn, mà phải lén lén lút lút như thế
này? Cứ thần thần bí bí như vậy, làm người khác hiểu lầm a, mới sáng sớm đã dọa
người? Bất quá những lời này tôi chỉ có thể để lại trong lòng, tôi nhanh chóng
kéo Muộn Du Bình vào nhà, cười nói:
“Tiểu Ca, sớm vậy?”
Đáp lời tôi vẫn là gương mặt ngàn năm không đổi, “ân”,
nhìn bộ dáng của hắn hiện tại, gầy đến mức làm người ta phải đau lòng, gương mặt
tái nhợt, ánh mắt như thể chưa tỉnh ngủ vậy… Tổng kết lại, hôm nay tôi thấy tên
này có gì đó khác xa so với ngày thường.
Nhưng dù nghĩ vậy, tôi vẫn kê ghế bảo hắn ngồi xuống
nghỉ ngơi “Anh ngồi đi!!”, sau đó chạy đi pha trà.
Vừa rồi tôi chạm phải bàn tay của hắn, lạnh như băng.
Không biết đã đứng trước cửa tiệm từ bao giờ, hỏi thì nhất định hắn sẽ không trả
lời, ngẫm lại, chính mình nhất định đã gặp phải sao chổi, thích ai không thích,
lại đi thích tên đầu gỗ này.
Nhưng mà đã yêu thì đành phải bao dung, giờ còn có thể
làm gì khác chứ? Thở dài, nhanh chóng pha trà, rót một tách, đưa đến chỗ Muộn
Du Bình.
Uống một ngụm, hắn nhẹ giọng nói:
“Bạch hào ô long ?”
Tôi lập tức nói:
“A? Anh nhận ra ngay sao? Hương vị như thế nào? dù
không thanh nhã như trà long tĩnh nhưng hương vị cũng không tồi, lâu lâu cũng
nên đổi khẩu vị một chút…”
Tôi còn chưa nói xong, Muộn Du Bình liền hạ thanh âm đến
mức thấp nhất như đang tự nhủ với bản thân vậy:
“Thay đổi sao…”
Bị hắn nói như vậy, những gì tôi đã chuẩn bị sẵn mấy
hôm nay, một câu cũng không thể nói ra được, chột dạ nói:
“Ừ,…tốt…như vậy cũng tốt.”
Sau đó lại là một mảng yên tĩnh đến đáng sợ. Muộn Du
Bình cũng không nói gì thêm, vài ngụm uống hết chén trà, đại khái như đang suy
nghĩ điều gì vậy. Vốn nghĩ rằng hắn chỉ đến chỗ tôi lấy đồ sau đó sẽ lập tức rời
đi. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện rằng, hắn một chút ý tứ muốn đi cũng không
có, cứ ngồi yên như vậy mà nhìn tôi. Thấy chén trà trong tay hắn đã cạn, tôi liền
rót cho hắn chén khác, hai chúng tôi cứ như vậy, vừa nhìn nhau vừa uống trà, nếu
cứ tiếp tục như thế này, tôi sợ bao tử của hắn nhất định không chịu nổi. Không
bằng lúc này trực tiếp nói với hắn! Nếu may mắn, không chừng tôi sẽ nhận được
đáp án thì sao?
Tôi tiếp tục rót trà vào chén của hắn, nói:
“Tôi nói, Tiểu Ca…”
Hắn cũng không nói gì, thấy vậy tôi nâng mắt lên nhìn,
phát hiện hắn vẫn tiếp tục nhìn tôi nãy giờ, mà ánh nhìn của hắn làm hai bên
tai tôi có chút nóng. Trong lòng gào thét “Nói đi, Ngô Tà, ngươi mau nói a!! Mẹ
nó, thời điểm mấu chốt như thế này, còn do dự cái gì chứ”
Sau đó, tôi cắn răng, thầm nghĩ, thôi, cứ nói ra vậy,
cũng chẳng mất mát gì, dù sao Tiểu Ca chắc sẽ không khảm mình một đao đâu!!!
“Tiểu Ca, chuyện lần trước tôi nghĩ muốn thảo luận với
anh một vài vấn đề, anh cảm thấy… được không?”
Vốn tưởng rằng bản thân có thể lớn tiếng ngẩng cao đầu
nói chuyện với hắn, nhưng sự thật vẫn luôn phũ phàng đến đau lòng, tôi nói chuyện
lí nhí cứ như muỗi kêu, không biết hắn có thể nghe được không nữa? Muộn Du Bình
thấy tôi như vậy, động cũng không động, nói cũng không nói, hại tôi nghĩ rằng hắn
ngủ quên rồi chứ. Đang lúc muốn nói lại một lần nữa cho rõ ràng, đột nhiên Muộn
Du Bình nhẹ giọng nói:
“Em thật sự muốn như vậy sao?”
Lúc này, tôi nghĩ giữa chúng tôi cũng không cần phải
nói gì thêm nữa, vui mừng gật đầu như giã tỏi. Kế đó, Muộn Du Bình thản nhiên
nói:
“Em… không hối hận sao?”
Tôi đại khái đoán được trong đầu hắn đang suy nghĩ
chuyện loạn thất bát tao gì đó, nhìn hắn nói:
“Ai, tôi sẽ hối hận sao? Nhưng thật ra anh, cái gì
cũng không nói, làm sao người khác biết được anh nghĩ cái gì?”
Muộn Du Bình suy nghĩ một chút, đáp:
“Em… muốn tôi chứng minh?”
Tôi mạnh mẽ gật đầu, Muộn Du Bình trầm mặt, lại tiếp tục
lặng im. Nhìn thấy vậy, tôi liền rèn sắt khi còn nóng, chạy ra ngoài gọi điện
cho Vương Minh, bảo hắn không cần đến đây nữa. Sau đó, liền đóng của sắt lại,
kéo Muộn Du Bình vào phòng, thầm nói, dù sao nói thì cũng đã nói rồi, tâm động
không bằng hành động, không bằng cứ trực tiếp thể hiện vậy.
Một tay đẩy Muộn
Du Bình lên giường, sau đó lại hung hăng hôn lên đôi môi của hắn, chấm dứt màn
cưỡng hôn, tôi thở hổn hển nói với hắn:
“Tôi chính là muốn như vậy, nếu anh cảm thấy không thoải
mái có thể rời đi, không sao, cứ xem như hôm nay chuyện gì cũng chưa từng xảy
ra, anh đi đường anh, tôi tiếp tục làm chuyện của tôi.”
Chính là, hắn không có rời đi mà lại kéo tôi về phía hắn,
chế trụ gáy của tôi, không để tôi lui về phía sau, hôn lên môi tôi, bất quá nụ
hôn này thật sự quá sâu, khí tức vừa bá đạo vừa ôn nhu, làm người khác cứ như vậy
mà chìm vào trong nó. Thấy hắn hành động như vậy, tôi liền lớn mật bắt đầu giải
khai áo của hắn, nhưng mà, dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể mở ra một nút
thắt trên áo hắn. Lúc sau, đột nhiên thiên toàn địa chuyển, tôi vẫn còn chưa kịp
suy nghĩ chuyện gì kế tiếp, liền bị hắn áp dưới thân, xoát một tiếng, áo của
tôi đã bị hắn quăng ra đằng sau, lúc này, tôi mới cảm nhận được có chuyện không
ổn, tư thế này, không phải chứ. Hắn cứ như thế tiếp tục hôn tôi, lần này mãnh
liệt hơn lúc nãy nhiều, cả khoang miệng tôi lúc này tràn ngập vị đạo của hắn,
tôi vội đẩy hắn ra, thở gấp, cố gắng ổn định hô hấp, rồi nói với hắn:
“Từ từ, Tiểu Ca,…”
Muộn Du Bình nhìn tôi chằm chằm, tôi nghĩ nghĩ muốn giải
thích với hắn một chút, trong lòng gào thét, mẹ nó, lão tử không lẽ là kẻ nằm
dưới chứ?
Trong đầu chuyển chuyển liên tục mấy trăm cái ý niệm,
nhưng cuối cùng chẳng có cái nào ra hồn. Thầm nói, mẹ nó, là tôi tự tìm đường
chết mà! Lần này ông trời cũng không thể cứu tôi.
Tôi ấn tượng thân hình của Muộn Du Bình, miên nhuyễn
như nữ nhân, thân thể tiêm gầy, mi mục như họa, khi ngủ mang theo khí tức ôn nhu,
một chút cũng không nghĩ đến tôi là người bị áp, cái này liền tốt lắm, tiểu cúc
hoa của lão tử hôm nay không lẽ phải dâng lên cho người ta hái hay sao? (Lan Vũ: Ngươi mà có thể áp được ai chứ… )
Nghĩ đến đây mặt tôi liền biến đen, quả thật muốn đánh
cho mình vài cái, đáy lòng chỉ có thể kêu lần này thảm rồi, thiên a, từ nhỏ đến
lớn tôi vẫn luôn tin tưởng, bây giờ ta tạo nên thế cục này, phải làm sao bây giờ,
cứu con? Có thể rút lui không?
Tôi hướng Muộn Du Bình cười gượng vài tiếng, tránh
sang một bên, nói với hắn:
“Ân…Tiểu Ca…cái kia….tôi..tôi..tôi..a…tôi nghĩ, tôi
còn có công việc chưa xử lý…”
Ngoạn cái gì chứ? Tốt nhất hiện tại tìm nơi để trốn, nếu
không chỉ sợ lần này tôi tiêu chắc (Lan
Vũ: cho ngươi đùa với lửa, cho đáng, lần này ngươi chết chắc rồi..)
Muộn Du Bình nhíu mày, trầm giọng nói:
“Ngô Tà!!!”
Lòng tôi kêu lên một tiếng! Lập tức chạy trốn hay
ngoan ngoãn chờ chết. Cuối cùng tôi nhanh chóng chọn ra một đáp án an toàn nhất,
vài ngày sau tiếp tục thương lượng vậy. Mở miệng muốn nói với hắn một chút, hiện
tại trong người hắn vẫn mang thương tích, thị lực lại không tốt, hiện tôi cứ chạy
đi tìm quần áo để mặc lại, hắn chắc sẽ không dùng sức mạnh với tôi đi, tuy vẫn
thật sự có lỗi với hắn.
Vừa định ly khai, không nghĩ hắn lại ngồi dậy lao về
phía tôi, ôm tôi thật chặt, chần chừ nói:
“Ngô Tà… em hối hận sao?”
Nghe hắn nói như vậy, lòng tôi liền mềm nhũn, thầm
nói, mẹ nó, là kiếp trước lão tử thiếu nợ ngươi! Nhưng lòng tôi đột nhiên xuất
hiện nghi hoặc.
Tôi vuốt mắt trái của hắn, nói:
“Tiểu Ca, anh… nhìn thấy sao?”
Muộn Du Bình gật gật đầu, nói:
“Lúc ấy, kì thật là cô ta sử dụng pháp thuật che lại mắt
trái của anh.”
Nghe đến đó tôi liền phẫn nộ, chuyện trọng yếu đến như
vậy, lúc này mới nói cho tôi biết! Tôi liền rống to với hắn:
“Anh lúc trước sao lại không nói? Hại tôi lo lắng vài
ngày, ngủ không ngon!!”
Muộn Du Bình thấy tôi như bị tạc mao, khóe miệng khẽ
nhếch (Mẹ nó! Đừng tưởng ta bị mù!!!!), sau đó liền dùng ánh mắt vô tội nhìn
tôi, lòng thầm mắng, con mẹ nhà ngươi, lần nhày nhất định là 99% là diễn tuồng
trước mặt tôi! Còn ánh mắt đó nữa là sao…. Bất quá, lần này xem như lão tử chịu
thua ngươi, muốn mắng hắn một hồi, nhưng cuối cùng chỉ nói ra một câu làm bản
thân tôi tức hộc máu:
“Lầu sau nhớ nói với tôi sớm một chút”
Nhân lúc tôi không chú ý, Muộn Du Bình đem quần áo của
mình thoáng một cái lột sạch sẽ, chỉ còn lại quần lót, kế đó, quần áo tôi vừa mới
vất vả mặc vào đột nhiên không thấy tăm hơi, tốc độ so với Bàn Tử lấy minh khí
còn nhanh hơn.
Thấy tình cảnh bản thân xem như đã định, cũng nên chuẩn
bị một chút, không nên để bản thân chịu khổ.
Kết quả Muộn Du Bình nắm lấy tay tôi chặt lên chỗ đó của
hắn, không làm thì thôi, vừa chạm đến cái thứ nóng bỏng tay ấy liền làm tôi
khóc không ra nước mắt.
Thiên a, sao có thể như thế này, nóng như lửa vậy! Hơn
nữa, vì cái gì kích thước chỗ đó lại lớn đến như vậy, không tương xứng với thân
mình tiêm gầy của hắn chút nào. Bị thứ này tiến vào, tiểu cúc hoa của lão tử nhất
định sẽ nát aaaaaa!!!!!!!!
Đề nghị chị ngắt dấu trang ạ :v.
Trả lờiXóaNói đặt pass mà để nguyên cái bài toàn H chình ình trên trang chủ kìa
ko biết ngắt trang trên trang chủ sao hết, chỉ đi =A=
Xóa