Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Mình đã dọn lại về wp rồi, tính lanh chanh nên các bạn sang wp mới để xem truyện nha: 

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Phong Tịch Sa - Chương 1-1

Ngọn lửa hừng hực cuối chân trời nuốt chửng mọi sinh linh mà nó có thể chạm đến, ánh sáng soi rọi cả một góc trời. Vang vọng khắp nơi là tiếng thét tê tâm liệt phế khôn cùng của phụ nữ và trẻ em, mọi thứ dường như chìm vào tuyệt vọng khôn cùng. Tất cả chỉ còn là tiếng kêu gào âm ỉ vang vọng tứ phía.
Ta nhìn xung quanh mình, nhưng gương mặt thân thuộc mà có lẽ đến cuối đời ta cũng không thể quên. “ĐÔNG” một tiếng, tiếng cổng thành sập xuống đập thẳng vào tai ta, mọi người dừng tất cả mọi động tác, gương mặt như tro tàn.
Ta biết, lúc này sắc mặt của ta cũng không tốt hơn bọn họ.
Cố thủ suốt ba tháng, đem cả sinh mạng ra đánh cược, nhưng cuối cùng Dịch Thủy thành vẫn bị công phá.
Phía dưới trường thành vẫn còn lưu lại mấy ngàn  thi thể của trận chiến đấu ác liệt ngày hôm qua. Không có người thu thập, thi thể rải rác khắp nơi, chồng chất lên nhau, máu chảy thành sông, con sông cạnh đó cũng tràn ngập màu sắc của sự chết chóc.
Ngày hôm đó dù bọn ta cầm cự được nhưng thật ra mà nói chúng ta mới là người thất bại. Trận đấu đó kết thúc thì hỏa dược cũng không còn, mà bọn họ - Đế quốc Ngột Lan với trăm vạn binh sĩ tinh nhuệ, từ sớm đã chuẩn bị cho cuộc tổng tiến công ngày hôm nay.
Tình hình lúc này, chính là kết cục của chúng ta.
Tiếng chém giết ngày càng đến gần hơn, rõ ràng hơn. Những chiến binh anh dũng nhất của dịch thủy vẫn đang ngoan cường chiến đấu trên chiến trận, nhưng ta chắc chắn bọn họ cũng đã biết trước được kết cục này.
Khốn thủ trong ba tháng, binh lính từ mười lăm vạn quân lúc này chỉ còn năm vạn tám ngàn mà hơn phân nửa trong số đó là thương binh. Mà từ mười ngày trước lương thảo trong thành cũng chỉ đủ để cầm cự, đến hôm nay thì đã không còn. Từ sáng trừ bỏ đại bộ phận vương tộc còn có màn thầu để đỡ đói còn đại bộ phận binh sĩ chỉ nhận được cháo loãng.
Nhưng những binh lính này chỉ dựa vào quyết tâm bảo hộ hoàng gia mà cố gắng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, giằng co hơn ba tháng với địch nhân, bình thường thì đói đến mức đứng không vững, một khi chiến đấu lại dũng mãnh không ai sánh bằng. Dịch Thủy thành có được những anh hùng như vậy bảo hộ, dù hôm nay có phải táng thân nơi đây ta cũng sẵn lòng.
Từ đây phóng tầm mắt nhìn lại, xa xa là một mảng trời xanh thẳm pha lẫn với sắc tím huyền bí, phía cuối chân trời vẫn còn le lói những tia sáng cuối cùng của mặt trời. Nơi đó chính là binh lính Ngột Lan, tím và xanh là hai màu tượng trưng cho Ngột Lan.
Có lẽ Dịch Thủy bé nhỏ đã tồn tại quá lâu bên cạnh một con mãnh thú đầy dã tâm như Ngột Lan, khi đế quốc đã bắt đầu mở rộng lãnh thổ cũng là đặt đấu chấm hết cho dịch thủy thành bé nhỏ này.
Ta cũng lười tính chúng ta đã cầm cự trong bao lâu, hi sinh bao nhiêu người, dù sao năm mươi vạn đấu với năm trăm vạn, không cần suy nghĩ cũng đã đoán trước được kết quả như thế nào.
Đột nhiên một vầng hào quang lóe lên trước mắt. Ta nheo mắt nhìn lại, binh lính của Ngột Lan đột nhiên tách ra hai phía, nhường đường cho một nam nhân mặc khôi giáp vàng, đứng giữa nền trời như vậy có chút chói mắt.
Hắn đến gần tường thành, gương mặt mơ hồ… bất quá chuyện này không trọng yếu. Ngột Lan tuy có nhiều đại tướng nhưng kẻ có thể mặc khôi giáp vàng chỉ có thể là Hộ quốc đại Tư Mã, chủ soái lần công thành này, Mạc Viêm.
Ta nhìn thẳng vào thân ảnh hoàng y giáp kia. Giằng co ba tháng, giao thủ không ít lần, cũng xem như quen biết. Đáng tiếc vô luận khiêu khích như thế nào đi nữa hắn cũng chưa từng tự thân xuất hiện, nếu không ta nhất định có biện pháp làm hắn biến mất.
Hôm nay như thế nào mà hắn lại đích thân thống lĩnh tam quân đến đây, không lẽ hắn muốn tận mắt nhìn thấy Dịch Thủy khuất nhục dưới gót hắn sao?
Với phương hướng của hắn hiện tại nhất định hắn cũng nhìn thấy ta, ta ra lệnh cho mọi người án binh bất động. Kế đó hắn nâng cao trường thương, chỉ thằng về phía ta. Ngươi muốn gì chứ? Kiêu khích? Hay thị uy?
Trước mắt ta là những binh sĩ anh dũng đang dần ngã xuống, bên tai là tiếng khóc tuyệt vọng của phụ nữ và trẻ em. Ba tháng nay thành trì liên tục bị tấn công, cường độ ngày càng dồn dập, ngày sau lại khốc liệt hơn hôm trước. Dịch Thủy thành của chúng ta vốn là nơi phồn hoa, náo nhiệt biết bao. Không nghĩ tới chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, nơi này chỉ còn lại máu, nước mắt và sự tuyệt vọng, nói cách khác, bây giờ Dịch Thủy thành đã trở thành Tu La địa ngục.
Ta lạnh lùng nhùn hắn: “Tiểu uy, lấy Kình Nhật cung của ta đến đây!!”
Tiểu uy vốn là thanh binh bên cạnh ta, nghe lệnh liền đem Kình Nhật cung và trọng tiễn đến cho ta.
Kéo căng dây cung, lắp tên, ta nheo mắt định vị mục tiêu…khi bắn trọng tiễn, kình lựa dội lại làm cánh tay phát đau. Lúc trọng tiễn rời khỏi Kình Nhật cung, một tiếng xé gió vang lên, trọng tiễn đột nhiên cắm xuống đất, kịch liệt chấn động, chiến mã của hắn chấn kinh, lập tức nhảy dựng lên, chút nữa đã hất chủ nhân của mình xuống mặt đất.
“Sách” thật đáng tiếc… chỉ kém nửa thước nữa thôi.
Tám trăm thước, đối với một tiễn thủ bình thường mà nói là bất khả thi. Chỉ là… bọn hắn không biết, trong tay ta không phải cung tiễn tầm thường mà ta cũng không phải là cung thủ bình thường.
Trên thành vang lên tiếng cười nhạo, kẻ được xưng là thống soái không đối thủ của Ngột Lan, thiếu chút nữa bị người ta giết mà không biết. Đáng tiếc hiện tại lực lượng của ta quá mỏng nếu không ta nhất định khiến cho bọn chúng ăn thêm một chút khổ sở. Hắn ta đột nhiên bị kinh hách như vậy, nhất định giận tím mặt, ta nhìn thấy rõ ràng hắn nhìn chằm chằm về phía này, đột nhiên khoát tay thật mạnh. Binh sĩ Ngột Lan nguyên bản đang bất động đột nhiên mạnh mẽ tiến về phía trước. Báo trước cho một trận thảm chiến sắp diễn ra ở nơi đây.
Thời khắc này cuối cùng đã tới rồi.
Tướng sĩ Ngột Lan vô cùng tàn khốc, bình thường khi họ muốn công phá thành trì nào thì thời gian cũng chưa quá một tháng. Dịch Thủy thành đã cần cự được ba tháng hơn, đã được xem như kì tích rồi. Các tướng sĩ xung quanh nhìn ta bằng ánh mắt bình tĩnh, chính ta cũng kinh là tại sao đến giờ phút này mà ta vẫn còn có thể bình tĩnh đến như vậy.
“Chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, tồn vong cùng Dịch Thủy!!!!”
Tiếng gió thổi lên ngày càng lớn, nhưng cũng không thể át đi tiếng chém giết ở nơi đây, nhưng khoảng khắc cửa đông bị công phá cả nơi đây lại chìm vào yên lặng. Ta biết lúc này đã không còn phép màu nữa, chúng ta phải đối diện với sự thật đau đớn này.
Cùng lúc đó ta nhìn sang phía bên kia, sao đỉnh tháp này lại không có người????
Ta quát to: “Bình tướng quân? Các người ở đâu? Tại sao nơi này lại  bị bỏ trống ”
Lời của ta không người đáp lại, sao lưng truyền đến tiếng xé gió kì lạ vang bên tai. Cả người rung lên, lập tức xoay người sang hướng khác, chật vật lắm ta mới có thể né được phi đao thứ hai, đồng thời phản thân, rút đao ra khỏi vỏ, nhanh chóng chém về phía sau.
Là binh sĩ Ngột Lan! Nhanh như vậy mà đã công phá được thành nam rồi sao!!!
“Điện hạ!! Cửa nam thất thủ!!! Ngài nhanh chóng lui lại đi!!!!!”
Ta quay đầu nhìn lại, một binh sĩ trên mặt đầy huyết ô tiến đến chỗ ta
“Mạt tướng cùng mấy trăm binh sĩ mở đường máu, điện hạ, người mau đi đi!!!!”
Ta nói không thành lời nhìn binh sĩ đó, bên cạnh vang lên âm thanh già nua, run rẩy nói:
“Nội thành có lẽ đả thất thủ, điện hạ người mau rời khỏi đây!!!!”
Âm thanh đó… không phải là của tả thừa tướng, người đáng lý nên được bảo hộ trong cung sao??
Vương lão thừa tướng, gương mặt đầy nếp nhăn, nước mắt gần như khô cạn, cố gắng nói với ta:
“Điện hạ, bệ hạ… Người… từ sớm nay đã đưa vương thất chạy khỏi thành rồi…”
Lòng ta chợt lạnh, dưới chân đảo một cái, thiếu chút nửa đã ngã xuống. Cố thủ ba tháng, kỳ thật ngay tử đầu bọn ta cũng đã đoán trước được kết cục ngày hôm nay. Chính là… vương thất không phải cùng mọi người sống chết hay sao???? Suy nghĩ này làm đầu óc của ta loạn thành một đoàn, vết thương trên trán ngày hôm qua lại nhói đau. Khi ta định thần lại, ta đã bị mọi người vây quanh:
“ĐIỆN HẠ!!”
“Điện hạ, người bảo trọng!!!”
Ta mờ mịt nhìn họ, nói:
“Thực xin lỗi, ta thật sự không có mặt mũi nào để sống trên đời này nữa. Hôm nay làm mọi người phải cùng ta táng thân nơi đây!!!”
Lý chất tướng quân, người mà trước đây ta luôn ngưỡng mộ đột nhiên quỳ trước mặt ta, khóe mắt mơ hồ lệ quang. Đột nhiên vang lên một tiềng nổ rung trời, mọi thứ âm thanh xung bị nó lấn át hoàn toàn, nhưng ta vẫn nghe được:
“Cửa nam thất thủ!!!”
Ta cắn răng, nắm chặt thanh dao trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía nam thành, nay đã bị nhuốm thành một màu đỏ chói mắt và lượng binh sĩ Ngột Lan ồ ạt tràn vào. Không biết ai là người hét lên đầu tiên nhưng, nhưng âm thanh càng lúc càng lớn, hướng thẳng lên trời cao:
“CHIẾN ĐẤU ĐẾN PHÚT CUỐI CÙNG, TỒN VONG CÙNG DỊCH THỦY!!!”

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Mỹ Nhân Đồ - Chương 7

“Các người vừa rồi có ai gọi tên tôi sao?”
Tôi quay đầu lại hỏi, căn bản là Bàn Tử muốn mọi người xem thử bản lĩnh của hắn, Phan Tử, Tiểu Ngũ và Nhạc Sơn cũng chạy qua để thử khả năng hắn xem sao, đương trường đang phi thường náo nhiệt, vừa nghe tôi nói xong lời này, mọi người nhất tề không ai nói gì, quay lại nhìn tôi, bầu khí quỷ dị nhanh chóng bao trùm lên cả không gian.
“Đồng chí Tiểu Ngô, cậu cảm thấy không ai đùa với cậu đi??? Muốn sinh chuyện đúng không, để Bàn gia ta chơi với cậu đi, mẹ nó !!đừng làm loại chuyện dọa người như vậy chứ!!!!!”
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Tôi không có bị thần kinh, cũng không phải mộng xuân, đừng đánh đồng tôi với anh, con mẹ nhà anh mới nói bậy!!!!!!!!!!”
Mắng hắn xong tôi chuyển hướng sang Phan Tử, Bàn Tử đúng là thần kinh có vấn đề mà!! Tôi chỉ nghe Phan Tử nói một câu dập tắt toàn bộ suy nghĩ của mình:
“Tiểu tam gia, lúc nãy bọn tôi không có ai gọi cậu cả…….”
Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ ở phía sau cũng lắc đầu phụ  họa, ý bảo không có.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, làm da đầu tôi run lên. Con mẹ nó không phải là bánh tông đó chứ? Lần này là Tống Tử biết nói sao? Còn gọi thẳng tên của tôi, rốt cuộc cái số của tôi sao toàn có duyên với mấy thứ trời ơi vậy?? Ước gì giờ xuất hiện nay trước mắt bọn tôi một đám bánh tông từ gia gia, nãi nãi,… để mọi người cùng hưởng chứ, sao chỉ có một mình tôi là phải chịu đựng mấy thứ quái dị này chứ?
Bàn Tử thấy biểu tình của tôi, cảm thấy tình hình thật sự nghiêm trọng, cũng không kiên trì pha trò nữa, hắn thở dài, khoát tay nói:
“Quên đi, quên đi, ai bảo đồng chí Tiểu Ngô có thể chất trời sinh hấp dẫn bánh tông chứ, Bàn gia ta mười mấy năm đổ đấu cũng không phải lần đầu, ta là người tốt mà, coi như là vận động tay chân đi!!!!”
Yên lặng một hồi, cũng không có chuyện gì xảy ra, tôi ngẫm lại đừng dọa chính mình chứ, lần này đụng trúng vụ đấu quái dị chưa đủ xui sao, đừng làm người khác phải đau đầu chứ, vừa rồi chắc là tiếng gió thôi, tôi nghĩ nghĩ một lúc, tự trấn an mình, tự bảo mình năng lực tưởng tượng phong phú mà thôi. Nhưng tôi cảm thấy ở đây cả người không được thoải mái, cũng không tiện nói ra, thôi vẫn là sớm sớm rời khỏi đây là tốt nhất
Quyết định cuối cùng là ra ngoài, chúng tôi bắt đầu tìm đường ra, đường cũ là tuyệt nhiên không thể, con Cùng Kì kia không chừng vẫn là ở đó chờ bọn tôi trở về đi!!!!!! Con đường lúc trước mà Bàn Tử cùng Phan Tử đi qua cùng có bẫy rập nhưng nghe ra cũng không có gì quá nguy hiểm, vì thế chúng tôi liền sửa sang lại hành trang, tính toán từ đường đó thoát ra ngoài. Trước khi đi Phan Tử cho tôi hai băng đạn dặn rằng:
“Tiểu Tam gia, dù gì người bị bánh tông chỉ đích danh là cậu, vẫn là mang đồ phòng thân nhiều một chút, bằng không cũng xem như chuẩn bị thêm trang bị đi…..”
Tôi gật gật đầu, đi một đoạn liền có gắng nghe ngóng một chút, liền tiếp tục nghe lại âm thanh lúc nãy “Ngô Tà……………..”
Tôi vội vàng hỏi bọn hắn có nghe được gì không? Bọn họ ngạc nhiên nhìn tôi, tôi đang nghĩ nghĩ, muốn nói gì đó, đột nhiên một trận khói trắng bay về hướng bọn tôi, tôi cứ nghĩ là bụi từ những thi thể lúc nãy, nhưng tại sao lại bay về hướng này chứ?
Tôi bảo mọi người bịt mũi miệng lại, tiếp đó là một trận lay động mạnh, tôi trượt chân ngã trên mặt đất. Nhạc Sơn cũng suýt té, Tiểu Ngũ còn trụ được, Phan Tử cùng Bàn Tử dìu nhau dựa vách tường mà đi nên cũng không có chuyện gì, chính là Tiểu Ngũ không nghĩ đến sẽ có trận địa chấn này, nên dưới chân có một chút lảo đảo, đập đầu vào tường.
Thấy mộ huyệt lay động kịch liệt như vậy, tôi liền nghĩ đến tình hình trước khi chúng tôi hạ đấu, tôi sợ ngôi mộ không đủ khả năng chịu đựng chấn động mạnh trong thời gia dài, nếu trần một mà sập xuống, xem như chúng tôi đều phải bỏ mạng nơi này. Vì thế tôi bảo mọi người trở về nhĩ thất lúc nãy. Tôi đi đến bên cạnh Tiểu Ngũ  đỡ cậu ta một chút, cả hai dìu nhau trở về nhĩ thất.
Vừa trở về tới nơi, Bàn Tử bất mãn với việc phí công vô ích vừa rồi liền lầu bầu:
“Con mẹ nó, tự nhiêu đâu ra nguyên trận động đất vậy chứ, không phải là bánh tông gia gia không muốn chúng ta mang đồng chí Tiểu Ngô rời khỏi đây chứ???????”
Tôi vội xem tình hình Tiểu Ngũ nên cũng không nói gì hắn, nhưng kế đó hắn liền bị Phan Tử mắng cho một trận:
“Tên mắc dịch mày, cái miệng ngươi không nói, không ai mắng ngươi câm đâu, nhìn ngươi “tươi tốt” như vậy sợ không ai nói ngươi không tồn tại đâu!!!!!!!!”
Tử Bàn Tử biết mình cãi không lại hắn, nên cũng không nói gì tiếp, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm gì đành mơ một đến mấy thứ báu vật trong đây đi.
Vết thương trên đầu Tiểu Ngũ thật sự không hề nhẹ, không bao lâu liền sưng lên như quả trứng, không biết có bị phá hư đầu không nữa. Nhạc Sơn đem từ trong hành lý thuốc tiêu thũng, dược hiệu cực tốt. Tôi liền lấy nó xoa lên đầu Tiểu Ngũ, hy vọng đầu hắn nhanh chóng hết sưng .
Lúc này Phan Tử nói:
“Tiểu tam gia, nếu là vì…….., mà thôi đi; nếu như cái động này tiếp tục có dư  chấn thì chúng ta ở đây là gặp nguy hiểm, so với gặp bánh tông còn thảm hơn. Chúng ta vừa đủ lương thực, phỏng chừng chỉ sử dụng được trong bốn năm ngày gì đấy, lúc này mọi ngươi đều mệt mỏi, chúng ta trước hết nghỉ ngơi một chút, xem lại tình hình như thế nào đã.”
Tôi gật đầu đồng ý, đem Tiểu Ngũ thu xếp ổn thỏa, cho cậu ta nghỉ ngơi an ổn một chút. Tôi nhìn lại mọi người; Phan Tử và Bàn Tử trên người toàn vết thương khá nặng, nhìn lại chính mình chỉ bị dính bụi đất nhiều một chút chứ cũng không có vết thương gì đáng kể. Tôi vẫn làm cho người ta phải che chở, ngay từ đầu là Tiểu Ngũ, kế đó lại đến Muộn Du Bình, rồi Nhạc Sơn, Phan Tử cũng không ít lần chiếu cố, Bàn Tử dù mê báu vậy nhưng cũng ngay những lúc mấu chốt đều xem huynh đệ quan trọng hơn, tôi thì không thể vì họ mà làm được gì, vì thế tôi thùy hạ mắt nói:
“Nhạc Sơn, Phan Tử, các người đã mệt mỏi nhiều rồi, trước hết nghỉ ngươi đi! Tôi sẽ canh chừng cho mọi người……. “
“Tiểu tam gia, không phải cậu cũng mệt mỏi lắm à, cậu ngủ đi!!! Để tôi canh cho”. Phan Tử lo lắng nhìn tôi.
Tôi cười nói:
“Chỉ có gắng một chút thôi, đừng đem tôi thành như vậy, tôi chịu không nổi đâu.Yên tâm đi!!!!!”
Phan Tử lại nhìn tôi, hắn thấy tôi kiên trì như vậy, cũng không tiếp tục thuyết phục tôi, chỉ ứng thanh bảo được, liền phiên cái thân ngủ.
Lúc này lại vang liên giọng nữ tử nhẹ nhàng gọi:
“Ngô Tà…”
Lòng tôi liền muốn phát hoả, nghĩ muốn mắng to, chỉ thấy mọi người đã ngủ rồi, vì thế đành mắng thầm trong lòng:
“Con mẹ nó, bánh tông chết toi! Lão tử không biết ngươi! Đừng gọi ta nữa! nếu ngươi dám làm hại tính mạng bọn họ, ta liền oanh tạc nát cả nơi này của ngươi, đừng nghĩ ta không dám làm!!!!!!!!!!!!”
Vừa mới mắng xong tôi cũng thoải mái hơn một chút, tôi cũng không tiếp tục nghe âm thanh vừa rồi, trong lòng cũng sảng khoái, nhưng hiện tai không có việc gì để là tôi liền nhìn đỉnh mộ.
Thật sự là một kiệt tác khiến người khác phải kinh diễm, để hoành thành nó không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực, vật lực đây? Là đẹp đến như vậy, đem biết bao nhiêu châu báu chôn cùng, hưởng thụ không hết lại hấp dẫn bọn thổ phu đến đây, không phải là làm cho người chết không được an nghỉ yên ổn sao. Đám thổ phu ngu ngốc, không biết ở đây chứa đựng những thứ gì, mấy huyệt mộ này, không thể chắc chắn sẽ gặp được thứ gì đó, có thể là báu bật giá trị liên thành, nhưng cũng có thể biến bản thân thành kẻ bồi táng ở nơi này………nguy hiểm như vậy, nhưng số lượng lại không ngừng tăng lên……………..
Suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến thân ảnh thản nhiên của Muộn Du Bình, một kẻ không làm người khác an tâm. Hắn nhìn không giống người thiếu thốn cái gì, tại sao phải tham gia đổ đấu chứ???? Hắn muốn tìm cái gì?? Hay chạy trốn cái gì??
“Cậu là gì của tôi? Cậu không biết là mình quản nhiều chuyện lắm sao?”
Một câu hiện ra trong đầu tôi, tôi là ai? Là ai của hắn chứ? Tôi có tư cách gì quản hắn? bất quá nghĩ đến bóng dáng cô đơn đó, tôi nhịn không được liền đau lòng, nghĩ muốn vì hắn làm gì đó.
Đột nhiên bên cạnh hình ảnh đơn độc của Muộn Du Bình hiện lên một thân ảnh khác, hắn nắm tay Muộn Du Bình, nhìn thực ấm áp. Tôi tò mò muốn nhìn kĩ khuôn mặt người nọ, người nọ liền quay đầu lại, người này không phải tôi chứ là ai!!!!
Tôi lắc đầu, tâm niệm, Ngô Tà, ngươi nghĩ loạn cái gì chứ? Làm như vậy Muộn Du Bình không bổ cái đầu nhỏ của ngươi mới là lạ!!! Bất tôi nhìn cảnh tượng vừa rồi thật sự rất hạnh phúc.
“Trương Khởi Linh, ngươi sẽ không còn cô đơn nữa đi?” Tôi hơi hơi cười.
Ánh mắt đảo đến thân ảnh ngủ thật an ổn của Tiểu Ngũ, nghĩ đến câu kia: “Ngô gia ca ca, Anh thích Tiểu Ca sao?”
Tôi………..thích? tôi thích sao? Nhưng hắn là nam a!!! Là một cái đường đường nam tử hán a!!!! Thích………..?
Trong lúc lòng tôi loạn cả lên, cạnh vách mộ vang lên một trận bước chân nặng nề, từng bước, từng bước chậm rãi vang lên, làm trong lòng tôi một trận khó chịu, tôi cúi đầu muốn gọi Phan Tử, Bàn Tử, nhưng không biết như thế nào mọi người đền bất tỉnh. Tôi đành giương khẩu bán tự động trong tay lấy cái thủ thế, tay trái cầm chân lừa đen.
Mặc kệ là gì, liền cho hắn một phát.
Tôi cúi đầu nhìn mọi người, tay tôi càng siết chặt hơn.


Mỹ Nhân Đồ - Chương 6

Nghe được câu nói đó, lòng tôi liền hoảng hốt, Muộn Du Bình bình thường chẳng nói chẳng rằng, nhưng một khi đã nói thì nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra, hiện tại nhìn thần sắc bối rối của hắn, con mẹ nó chẳng lẽ nguyên con Cùng Kì đá này sẽ lao bay đến đây sao? Nhớ tới lúc xem mấy chuyện cổ linh tinh kì quái thời xa xưa, Cùng Kì là loài chỉ ăn thịt người, con Cùng Kì được khắc trên đá đó lớn đến như vậy, nếu bị nó cắn một cái thôi thì đến cả mẩu thịt cũng không còn!!! Ngay cả lão bánh tông ngàn năm cũng không là gì khi so sánh với nó. Tôi hướng vũ khí phòng thân mà Phan Tử trước đây đưa cho tôi về  phía vách đá, ánh mắt nhìn về hướng Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình thấp giọng nói:
“Đứng ở đây, đừng động!”
Sau đó liền phi thân về hướng Nhạc Sơn, đá hắn một phát làm hắn ngã nhào về một phía còn lăn thêm vài vòng.
Nhạc Sơn lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng chĩa vũ khí phòng thân về phía vách tường.
Con Cùng Kì trên vách đá chỉ trong một thời gian ngắn đã bước ra khỏi vách tường.
Tuy cũng có nghĩ đến nhưng khi nhìn tận mắt cảnh tượng này, tôi càng khẩn trương hơn, đổ một lưng mồ hôi lạnh, tay cũng cũng có chút rung, đáy lòng mắng thầm, ngày chó má gì chứ, con mẹ nó mua vé số cũng không thành được như vậy!
Với tiếng vang lớn như vậy thì Tiểu Ngũ cũng bị đánh thức, cậu ta nhu nhu mắt rồi nhìn thấy cảnh tượng này, vội đến mức nhảy dựng rút một cặp đoản mâu được tinh chế, hiện ra trạng thái cảnh giác cao.
Tôi tuy cũng muốn hỗ trợ bọn họ, nhưng nhớ đến lời Muộn Du Bình, tốt nhất vẫn đứng im một chỗ, được bọn hắn bảo hộ từ xa, thực sự là mẹ nó…………. Muộn Du Bình.
Con Cùng Kì đá kia phe phẩy đầu, thư giãn gân cốt, phát ra từng trận âm thanh khó nghe “khách lạp, khách lạp”, những mảnh đá vụn rơi khỏi người nó tụ lại thành một đống trên mặt đất, dần lộ ra mà màu lông vốn có cùng với đôi cánh to lớn, hai mắt nó nhìn về phía trước. Tuy nó không có mắt, nhưng phần hốc mắt rỗng không như cái động không đáy lộ ra hơi thở nguy hiểm làm người khác cảm thấy lưng chợt lạnh.
Muộn Du Bình không đợi nó khởi động xong liền lấy Hắc Cổ kim đao đâm vào người nó “đương” một tiếng, thanh Hắc Cổ kim đao chỉ để lại trên người cùng kì một đạo vết thương nhỏ, Muộn Du Bình nhăn mày, lập tức kêu to:
“Chạy mau!!!!!!!!!!!”
Tiểu Ngũ vừa nghe liền thận trọng lui đến bên cạnh tôi, kéo tôi về hướng khác trong huyệt mộ mà chạy.
Một bên Nhạc Sơn cũng sợ con Cùng Kì đó làm khó dễ nên cũng theo đó mà từ từ thối lui.
Tôi quay đầu lại nhìn Muộn Du Bình, hắn còn đang cùng con Cùng Kì giằng co, trong lòng mắng:
‘Tên ngốc tử này, không lẽ muốn đánh trực diện với nó? Thứ này lớn gấp hai lần hắn, cả Hắc Kim Cổ Đao cũng không đâm thủng được nó, hắn muốn dùng cách gì để đấu với nó chứ? Không biết tự lo cho bản thân mình đi?’
Đúng là phong cách của Muộn Du Bình, với tình hình này thì chắc không sai biệt lắm so với suy đoán của ta, ta liền gấp đến độ kêu to:
“Tiểu Ca!!!!”
Bỗng nhiên tôi dừng lại, như thế nào mà Tiểu Ngũ cũng bất động. Chỉ thấy cậu ta quay đầu lại, hình như là cậu ta đang cười.
Tôi ngẩn ngơ rồi bị Tiểu Ngũ kéo đi, tiếp đó thân ảnh của Muộn Du Bình dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Nhìn Tiểu Ngũ vừa gầy vừa nhỏ, nhưng chân chạy rất nhanh, lực đạo cũng lớn, bị cậu ta kéo một hồi, đầu óc của tôi có chút vựng vựng hồ hồ, tôi biết cậu ta muốn cứu tôi nhưng cũng không cần nắm tay tôi chắc đến như vậy, bỗng nhiên cậu ta dừng lại làm tôi đụng vào cậu ta đau đến hoa cả mắt, nhưng muốn giận cậu ta cũng không giận được. Quay đầu muốn nhìn lại nhĩ thất kia nhưng nó đã khuất xa khỏi tầm mắt, hơn nữa bản thân bọn tôi cũng không có khả năng gì có thể giúp hắn, tiện thể chạy khỏi nơi đó không chừng lại giúp hắn, tôi tiếp tục chạy theo Tiểu Ngũ, để cho nguy cơ được giải trừ thì tiếp tục tính toán tiếp vậy.
Bọn tôi chạy trong chốc lát liền đến một nhĩ thất khác, tuy vội vàng chạy nhưng may mắn là trên đường không gặp bẫy rập nào, bằng không tôi nghĩ bọn tôi cũng liền bó tay chờ chết vậy.
Khi bước vào nhĩ thất, Tiểu Ngũ vừa lo thở hổn hển vừa hỏi thăm tình hình của tôi:
“Ngô gia ca ca, anh không bị thương chứ?”
Tôi lắc đầu bảo không sao, cậu ta quay sang hỏi Nhạc Sơn, Nhạc Sơn cũng bảo không có việc gì. Tôi vẫn nhìn về hướng kia, đáy lòng vẫn hy vọng Muộn Du Bình có thể nhanh chóng đuổi theo. Tiểu Ngũ nhìn thấy hành động của tôi, an ủi nói:
“Ngô gia ca ca, Trương gia ca ca lợi hại như vậy, sẽ không có việc gì đâu! Vì vậy chúng ta cần tự bảo hộ mình, tránh cho Trương ca phiền lòng.”
Tôi bị lời nói của Tiểu Ngũ chọc cười, tên đó cho chúng tôi cơ hội gặp nguy hiểm sao? Hắn năm lầm bảy lượt đều đưa nhóm chúng tôi thoát khỏi hiểm cảnh, có vài lần suýt phải trả giá bằng tính mệnh nhưng hắn vẫn tiếp tục làm, hắn chính là người tốt như vậy đấy. Bất quá nếu lần này chúng tôi lại rơi vào hiểm cảnh nữa, hắn còn có khả năng cứu chúng tôi sao?
Bất quá tôi mơ hồ cảm thấy lần này hắn sẽ bình an vô sự, nhưng dưới đáy lòng cũng thầm than, tên đó, sao lại ngốc đến như vậy?
Nhạc Sơn thấy được biểu tình của tôi không tốt, liền nói:
“Xin lỗi, tôi thấy hai viên ngọc kia đẹp như vậy, nhất định là hàng tốt, không nghĩ tới……..”
Nói xong liền đưa hai viên ngọc cho tôi, tôi không muốn lấy chúng, đang suy nghĩ nên nói sao cho phải, đột nhiên sắc mặt của Tiểu Ngũ tối sầm xuống, đẩy Nhạc Sơn ra sau, ấn tôi nằm rạp xuống đất cùng cậu ta.
Sau đó, tôi liền nghe được tiếng xé gió của một loạt tên bắn về hướng chúng tôi.
Tiểu Ngũ thấp giọng bảo tôi nằm ở đây, chính mình lần theo phương hướng tiếng động vừa rồi. Tôi chỉ nghe được tiếng “sưu, sưu” rồi “bang” một tiếng, cứ như có trọn vật rơi xuống đất, thầm nghĩ rằng. Con mẹ nó, ngôi mộ chết tiệt này, có cần làm người khác căng thần kinh đến như vậy không? Kĩ thuật bắn đạn đạo liên tục như thế này dường như chỉ có trong quân sự thời nay thôi chứ! Trong lòng còn cảm thấy buồn cười, Ngô Tà, con mẹ nó nhà ngươi, đúng là đồ vô dụng, còn để cho đứa nhỏ như Tiểu Ngũ che chở!!!!!!!!!
Tôi lấy từ trong túi quả lựu đạn, thật sự lúc này tôi đang có xúc động muốn oanh tạc sập luôn nơi này, nhưng trong một chốc, có ánh đèn pin rọi vào chỗ tôi, là Tiểu Ngũ. Cậu ta hướng tôi chớp mắt vài cái, bảo tôi có thể đứng lên, Nhạc Sơn bên cạnh cũng đứng dậy, vỗ vỗ bụi bám trên người, rồi đi về hướng Tiểu Ngũ.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, trên mặt đất toàn là thi thể, vết thương trên người đều do bị tên đâm trúng, cả người nhìn như con nhím a, còn những vết thương kia chắc là do giãy dụa trước khi chết.
Thật sự là quá dọa người mà, mộ huyệt này cuối cùng là ẩn chứa bảo bối gì chứ, nếu không cũng không có nhiều người bỏ mạng vì nó như thế này. Trong huyệt mộ, từ lúc chúng tôi vào đến bây giờ có thể nói là bọn tôi đã nhìn thấy không ít thi thể, nhìn chung thì chúng cũng khá mới, nhìn họ tôi lại nhớ đến Đại Khuê, trong lòng có chút chua xót, không khỏi cảm thán vài câu:
“Các huynh đệ, các người yên tâm mà nghỉ ngơi, đời sau các người nhất định đại cát đại lợi và đừng làm nghề này nữa.”
Tiểu Ngũ nhìn thấy hành động của tôi cũng không nhận xét gì mà chỉ nhặt túi của họ lên, nhìn xem trong đó có gì hữu dụng không? Hình như là có bản nhật kí, nhất định là có biện pháp thoát khỏi đây. Nhưng trên cuốn nhật đó chỉ ghi những thứ linh tinh như bút kí, mua trang bị gì, thời gian nghỉ ngơi,… đến tờ cuối cùng, chỉ thấy tất cả hướng dẫn đi đi đến cái kí hiệugì đó, trên cùng còn đánh còn thêm dấu X,  kế đó chỉ là vài chữ nước ngoài đơn giản chứ không có cái gì quá đặc sắc.
Tôi cùng Tiểu Ngũ xem nửa ngày, cuối cùng không hiểu được gì, đành bỏ đi. Lúc này tôi nghe được Nhạc Sơn kêu một tiếng, chúng tôi vội quay đầu lại nhìn xem có chuyện gì xảy ra, hắn thì không có việc gì nhưng đống thi thể dưới chân bọn tôi lại có chuyện, chúng từ từ biến sang màu trắng, rồi nhanh chóng từng chút từng chút biến thành bụi, phiêu tán trong không trung. Tôi chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, vội bịt miệng lại, lui vài bước về phía sau, sợ rằng hít phải khí này không chừng lại biến thành giống như họ.
Đột nhiên phía trước có ánh sáng chớp động, tôi cùng Tiểu Ngũ, Nhạc Sơn thủ thế xem xem có gì bất thường để ứng phó ngay, chúng tôi lui đến cạnh tường xem xét tình hình. Tôi giơ khẩu súng của mình lên, nếu trước mặt không phải là người mà là bánh tông cũng dễ ứng phó hơn.
Hai người xuất hiện trước mặt bọn tôi, động tác có chút cứng ngắc, bọn tôi không dám lên tiếng, chợt nghe âm thanh “lạch cạch, lạch cạch”, hướng đến chỗ bọn tôi, trực giác là bánh tông cũng không quá nguy hiểm, Nhạc Sơn cùng Tiểu Ngũ đồng thời ra tay nhằm khống chế tình hình. Vừa tính khai hỏa, tôi phát hiện đó là Bàn Tử và Phan Tử, vội vàng giữ chặt Tiểu Ngũ và Nhạc Sơn nói:
“Là người một nhà!!!!!!”
Bàn Tử vừa thấy tôi liền chạy lại đây ôm tôi nói:
“Tiểu Ngô đồng chí, chúng ta cuối cùng cũng gặp được nhau. Má ơi! Ngôi mộ này đúng là quái dị, các người có phát hiện gì không?”
Tôi lắc lắc đầu, thấy Bàn Tử và Phan Tử cả người thảm không kém bọn tôi. Trong huyệt mộ này hàn khí rất nặng, nên chúng tôi đi đến căn nhĩ thất lúc nãy, đốt lửa cho mọi người sưởi ấm. Ngồi nghe chuyện của bọn học sau khi chúng tôi bị lạc nhau.
Lúc ấy Bàn Tử nhìn thấy phi tiễn ở bốn phương tám hướng bắn tới, nhìn xung quanh căn bản là muốn tránh cũng không thể tránh, mắng to một tiếng “Con mẹ nó!” liền lăn vào một góc, góc tường đó che cho một mình hắn là ổn, nhưng không ngờ Phan Tử cũng trốn trong góc này.
Nhình thấy Phan Tử tiếng vào, Bàn Tử mở miệng chửi đổng vài câu, lần này không phải là Bàn Tử không muốn cứu Phan Tử nhưng thật sự cái góc này chỉ vừa đủ để chắn cho một người, còn thêm một người nữa thì có hơi thừa, hiện tại Phan Tử chạy đến nhanh như vậy, Bàn Tử tức muốn hộc máu, nhưng Phan Tử cùng hắn đã nhiều lần vào sinh ra tử, cũng cứu hắn khá nhiều lần nên Bàn Tử đành phải nhịn.
Sau khi vất vả né phi tiễn, không nghĩ tới trong góc đó cũng có liên hoàn bẫy, vũ tiễn vừ kết thúc, không biết từ đâu ra nguyên hòn đá to tướng hướng đến chỗ bọn hắn, may mắn là cả hai người đều phản ứng nhanh, chạy ra ngoài, nhảy lên vách mộ.
Đột nhiên vách tường phát ra tiếng động, bọn họ thầm nghĩ, gần nơi này nhất định có nước, liền men theo vách tường mà tìm. Đi được một đoạn khá dài thì nghe được âm thanh khá lớn rồi tìm thấy bọn tôi.
Tôi cũng đem sự việc gặp phải sau khi bị lạc, đến đoạn bọn tôi gặp Tiểu Ca, Bàn Tử liền đánh gãy lời của tôi nói:
“Tiểu Ca có gắn trên người cậu thiết bị dò tìm không? Sao cậu đi đâu thì hắn cũng tìm thấy vậy?”
Tôi trừng mắt liếc Bàn Tử một cái nói:
“Không phải ai cũng có đầu óc đen tối như anh, hắn là ai chứ? Là Tiểu Ca a!!! Phỏng chừng dù đi đến đâu hắn cũng tìm được!!!!”
Bàn Tử bị tôi tặng cho một kích liền muốn nổi bão, nhưng ngẫm lại đừng lãng phí thời gian nên khoát tay bảo tôi kể tiếp.
Tôi kể đến đoạn vách tường có tượng Cùng Kì, lâm vào trầm mặt một hồi, bọn tôi đề nghị muốn đến đó xem lại lần nữa, nhưng ai có đủ sức đối phó với con quái vật ấy chứ.
Phan Tử nghe tôi kể một hồi nói:
“Tiểu Tam gia, tôi thấy đấu này rất có vấn đề, chúng ta vẫn ra ra khỏi nơi này thôi, đừng đem tính mệnh mình ra cá cược!!!”
Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc, dường như Phan Tử hiểu được suy nghĩ của tôi liền nói tiếp:
“Tiểu Ca thần thông quảng đại, cậu xem những vụ khó nhằn như mộ huyết thi, Vân Đỉnh thiên cung, hắn không phải đều vượt qua đi? Nhất định không có việc gì!!!!”
Tôi không nói gì, Bàn Tử thấy vậy liền nói thêm vào:
“Mấy tảng đá đó thì có là gì chứ!!! Bàn gia ta không sợ đấy!!! Không lấy được vài món có giá trị, Bàn gia ta tuyệt đối không rời khỏi nơi này!!!!!”
Tiểu Ngũ cùng Nhạc Sơn vừa nghe hắn nói xong liền lại khuyên hắn.
Lúc này đột nhiên tôi cảm thấy hơi đau đầu, dường như nghe được ở đâu truyền đến âm thanh dịu dàng của nữ tử:

“Ngô Tà”….

Mỹ Nhân Đồ - Chương 5

Tôi bị ai đó ôm vào lòng, lực đạo lớn đến mức muốn hoa cả mắt, nhưng thân mình thì vẫn tiếp tục rơi xuống phía dưới.
Tên Muộn Du Bình này, nhảy xuống làm chi? Quan hệ  của chúng ta tốt đến mức có thể đồng sinh cộng tử sao? Trương Khởi Linh, tên này………quả đúng là tên ngốc.
“Ba” một tiếng, cả thân mình tôi bỗng nhiên bay lên trời, chuyện này làm tôi sợ muốn chết, bất quá thân thể vẫn tiếp tục rơi xuống dưới nhưng với tốc độ chậm hơn. Tôi dùng đèn pin rọi xuống phía dưới, nhưng dưới kia vẫn là bóng tối vô tận, phỏng chừng ngã xuống chắc tôi liền trở thành đống thịt nhão đi.
“Tiểu Ca……..anh thế nào rồi?”
“Đừng lên tiếng.”
Âm thanh của hắn nghe có chút gắng gượng, giữ ổn định thể trọng của hai người, không chừng là hắn đã cố gắng hết sức? Tôi cũng không dám động nữa mà chỉ dùng dư quang khóe mắt nhìn hắn. Hắc Kim Cổ Đao nhợt nhạt bị cắm lên tường, chính nó đã trụ vững bọn tôi cho tới hiện tại, nhưng có lẽ sẽ không thể kéo dài lâu hơn nữa, nhìn chung thì cũng không quá ổn định. Nhưng cho tới hiện tại chỉ có thể cầu nguyện nó giữ được như thế này là tốt rồi, càng lâu càng tốt, không vững cũng được nhưng phải lâu một chút a.
Đột nhiên tôi nhìn thấy vài điểm sáng rơi xuống chỗ bọn tôi, chắc là Nhạc Sơn và Tiểu Ngũ phóng xuống, nhưng Muộn Du Bình một tay ôm tôi, một tay cầm Hắc Kim Cổ Đao, lấy đâu ra cánh tay thứ ba để nắm dây thừng. Hai tay tôi thì bị hắn ôm lại, vừa tính kéo ra, thì có cảm giác như mình sắp rơi xuống, rõ ràng có thể trèo lên, nhưng lại không thể động đậy. Mồ hôi trên trán Muộn Du Bình từng giọt từng giọt rơi lên mặt tôi, tôi thở dài:
“Tiểu Ca…..anh đã cứu tôi nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào tôi hảo hảo cảm ơn anh. Hôm nay, ở đây, Ngô Tà tôi cảm ơn anh, những phần ân tình trước đây tôi nợ anh xem như cho tôi thiếu đi, nếu có kiếp sau tôi sẽ trả lại cho anh!!!! Đủ rồi….mạng của tôi cũng không quá quan trọng…..anh buông tay đi…..tôi tuyệt đối không oán nửa lời……….”
Hắn nhìn tôi hồi lâu, tựa hồ đang nghĩ gì đó, đột nhiên một trận bụi cát bay đến, làm hại tôi ho khan một trận, xem ra tôi không thoát khỏi kiếp này. Hắc Kim Cổ Đao vốn cắm không sâu, bị tôi lay động một trận thì lập tức lung lay mạnh. Tiểu Ngũ gấp đến độ hô to:
“Trương ca! Ngô gia ca ca! Các người mau nắm lấy dây thừng a!!!!!!!!!”
Đột nhiên Muộn Du Bình nhẹ nhàng buông tay, ngay lập tức cả người tôi liền rơi xuống dưới.
“Trương Khởi Linh, kiếp sau gặp lại.”
Kế đó, tôi cảm giác cánh tay mình có ai đó nắm chặt, bỗng nhiên một cỗ lực lớn ném tôi về phía trên, tôi oanh oanh liệt liệt ngã lên người Nhạc Sơn. Bất chấp cả người đau đớn, tôi vội vàng chạy đến phía trước xem xét tình hình, nhưng trước mắt đều là là sương khói vô tận, Muộn Du Bình đâu? Kích động một hồi, tôi lại bắt đầu nghĩ loạn, tôi nghĩ đến hình tượng nam diễn viên trên TV dùng khí lực toàn thân kéo nữ diễn viên ném lên vách núi, còn chính mình thì rơi xuống vực, nghĩ đến đó trong lòng càng thêm lo lắng, tôi liền trực tiếp vọng  xuống dưới hét to:
“Tiểu Ca!!! Tiểu Ca!!! Trương Khởi Linh!!!!!!!!!!!”
Tôi gọi nửa ngày cũng không có gì đáp lại, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn.
Đột nhiên, một làn khói mang theo nồng nặc mùi lưu huỳnh bay lên kéo theo cái gì đó bay theo, dừng trước mặt tôi, ho khan, là Muộn Du Bình, tôi vội hướng lưng hắn vỗ vỗ thuận khí, thấy hắn ho không dứt, nước mắt rơi giàn dụa. Tôi vội lau, sợ để người khác nhìn thấy, đường đường là một tên lớn đầu thế lại khóc thành thế này, hình tượng sẽ ra sao đây?
Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ lấy bình nước từ trong túi đồ ra, tôi và Muộn Du Bình đều phải uống mấy ngụm nước mới cảm thấy dễ chịu.
“Này, này, này,…..chủ nhân của huyệt mộ này là ai chứ? Tôi hành nghề bao nhiêu năm cũng chưa thấy cơ quan nào lợi hại đến như vậy!!”
Nhạc Sơn không chừng là bị vụ lúc nãy dọa sợ đi, mặt trắng gần như tờ giấy rồi, liên tục nói bất hảo.
“ Trương ca, ngô gia ca ca, hai người không sao chứ?”
Tiểu Ngũ tuy từng tham gia khá nhiều vụ, kinh nghiệm cũng tính là phong phú, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhìn đến cảnh tượng này, gương mặt cũng có chút bất an. Tôi khoát tay, tỏ vẻ không có việc gì, nhưng bản thân tôi cũng bị hù dọa không ít, thần kinh căng lên gần như muốn đứt vậy. Còn Muộn Du Bình thì cứ thản nhiên ứng thanh “ân” một cái, sau đó tôi quay lại nhìn hắn, thật sự nhìn hắn, lúc này không giống như vừa rơi xuống vực sâu vạn trượng mà cứ như vừa mới đi dạo đâu đó vậy.
Kế tiếp, bốn người bọn tôi cũng không nói câu nào, còn Muộn Du Bình sau khi cứu tôi liền đối với tôi cứ như lần đầu gặp mặt. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào bức tường, mặt trên của hoa văn điêu khắc khi rọi đèn pin vào liền xuất hiện ánh sáng kì lạ, không ngừng biến hóa. Mọi người nhìn thấy ánh sáng này, chỉ cảm thấy xung quanh có một cỗ hơi thở không rõ ràng, việc này giống như có ai đó đang giám sát chúng tôi vậy, bọn tôi hiện tại liền có ảo giác muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Nơi này thật sự là huyệt mộ của vu nữ sao? Không phải là mộ của ma nữ chứ? Hay nàng kia cảm thấy cô đơn muốn tìm người bồi? Chỉ nghĩ đến thôi tôi liền cảm giác cổ mình lạnh như băng, da đầu rung lên.
Muộn Du Bình dường như đã nghỉ ngơi đủ, bỗng dưng đứng lên rồi chạy về phía trước, tốc độ nhanh như vậy không biết là đuổi theo cái gì nữa? Bất quá thần bảo hộ đi rồi, chúng tôi cũng đành phải đi theo. Cổ mộ này còn rất nhiều bẫy rập, bất quá không biết Muộn Du Bình phát điên cái gì nữa? Hay là muốn bắt cả đám về rồi tiêu diệt gọn, bỗng nhiên bức phù điêu ‘xoẹt’ một cái phóng ra ám tiễn, hắn vừa thấy vậy liền đem cả bức phù điêu phá hủy, làm như nó đối với hắn có thâm thù đại hận gì vậy, thủ đoạn của hắn khiến chúng tôi giật mình không nhỏ.
Tôi, Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ cũng không dám nhiều lời, tiếp tục che đầu đi nhưng thực chất nói là chạy thì đúng hơn, nhìn cảnh tượng này muốn nói có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu. Tôi lại bắt đầu hoài niệm tới Bàn Tử, mặc kệ chuyện gì, ở đâu hắn đều có thể cười đùa vui vẻ, có thể làm mọi người thả lỏng không ít.
“Dừng lại ở đây.”
Không biết chúng tôi chạy được bao lâu, lại tiếp tục dừng ở một nhã thất khác, Muộn Du Bình bảo chúng tôi chờ trước cửa còn hắn thì đi xem xét bên trong trước. Không biết tôi lấy đâu ra can đảm muốn giữ chặt cổ tay của hắn, nhưng tay tôi lại rơi vào khoảng không, trên tay có điểm lạnh, lòng tôi như muốn phát hỏa, liền mắng hắn.
“Đừng lấy tính mệnh bản thân ra đùa giỡn!!!! Anh!!!!! Rốt cục trong đó có cái gì??????”
Muộn Du Bình nghiên người về phía sau một chút, tỏ vẻ chính mình đang nghe. Hắn dừng lại trong chốc lát, tôi nghĩ hắn cần nghỉ ngơi thêm chút nữa, không nghĩ hắn lại nói:
“Tôi không trốn!!!”
Tiếp đó tiếp tục đi vào phía trong, tôi vội kêu:
“Trương Khởi Linh!!!!!!!!!!”
Bọn Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ nghe tiếng la của tôi liền vội vàng chạy lại hỏi tôi phát sinh chuyện gì? Trong lòng tôi có chút buồn bực, không nghĩ hắn lại nói:
“Nhất định phải có người đi trước!” Hắn nói thật thản nhiên giống như đang nhận xét về thời tiết, kiểu “hôm nay thời tiết thật tốt”, sau đó hắn một thân một mình tiến vào nhã thất.
“Trương Khởi Linh, mọe nó vì cái gì mà anh phải một mình gánh vác tất cả? Chúng tôi không đáng tin cậy đến vậy sao?”
Tôi tức gần chết, nhưng cuối cùng bọn tôi không thể làm gì giúp hắn được.
Một lúc sau, hắn liền thủ thế bảo chúng tôi đi vào, nhĩ thất này cũng khá giống những nơi kia nhưng quy mô của nó thì to lớn hơn nhiều, trên tường không phải là bức xuân canh đồ hay xuân thu đồ mà là bức phù điêu của một con Cùng Kì (*) đang giương nanh múa vuốt, chung quanh vẫn được khắc chú ngữ.
Cùng Kì là một loài mãnh thú ăn thịt người, tại sao nó lại được đặt trong huyệt mộ, hay chủ nhân huyệt mộ giống như Uông Tàng Hải muốn làm nên trận đồ phong thủy kỳ quái? Nhưng thật sự vách tường của mộ huyệt được điêu khắc hết sức sắc sảo, con Cùng Kì đó trông vô cùng sống động, giống như thực vậy, đôi mắt được khảm bằng hai khối tử ngọc, lóe lên ánh sáng yêu dị, nhìn hồi lâu liền có điểm không thoải mái, tốt nhất vẫn là đừng nên nhìn.
Bốn phía căn phòng được treo dây tơ hồng rủ xuống, những sợi dây tơ này cùng với những chú văn trên tường theo một hệ thống nhất định, phỏng chừng cũng là chú thuật, không biết tác dụng có phải là phú quý phát tài không?
Bọn tôi thắp vài ngọn trong căn phòng nhằm tiết kiện năng lượng của đèn pin. Nhưng có điều khi ánh sáng được thắp lên chiếu lên những sợi tơ phía trên căn phòng chỉ cảm thấy cả phòng toàn là màu đỏ, càng có cảm giác về hương vị của máu tanh. Đáy lòng không khỏi khẩn trương, giống như sắp có cái gì đó phát sinh.
Cảm giác nơi đây có chút lạnh, cùng với thời gian dài chịu áp lực cao nhưng phải nhịn đói nên cái bụng của Nhạc Sơn không chút khách khí mà phát ra những âm thanh đáng xấu hổ, hắn đỏ cả mặt, gãi gãi đầu ngượng ngùng cười cười. Tôi lấy từ trong ba lô vài công cụ giữ ấm cùng với một ít lương khô, trước hết đưa cho Muộn Du Bình mấy khối, hắn ngồi trong góc không biết đang nghĩ đến thứ gì, tay cầm lương khô nhưng chưa ăn qua một chút.
Tôi nhịn không được đành hướng đến bên cạnh hắn ngồi gần thêm một chút. Còn Nhạc Sơn thì vừa ăn lương khô vừa nhìn chằm chằm vào mấy bức phù điêu, hình như đối với nó hắn rất có hứng thú, Tiểu Ngũ thì vô vùng mệt mỏi, vừa ăn xong lương khô liền dựa vào tường mộ đánh một giấc. Tôi cùng Muộn Du Bình tuy ngồi cạnh nhau nhưng cũng không có nói chuyện.
Tôi nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng không thể tiếp tục nhẫn nữa, liền nói với hắn, tôi sợ lần này không nói chắc cũng chẳng có lần sau để nói:
“Tiểu Ca….anh đang vội tìm cái gì à, bên trong có cái gì sao?” Tôi nói với hắn vài câu cũng không quá mong chờ hắn trả lời.
“Không có”
Bên cạnh truyền đến âm thanh của hắn, trong ấn tượng của tôi âm thanh của hắn đều lãnh đạm như vậy, làm sao bây giờ?
“Tiểu Ca, anh là sao vậy……..?”
Hắn dừng lại một hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài, nói với tôi:
“Cậu là gì của tôi? Cậu có biết cậu quản quá nhiều chuyện rồi không?”
“Cái gì?!! Tôi…..tôi….tôi?” Tôi vì cái gì mà phải quan tâm đến hắn như vậy? Bởi hắn che chở cho tôi sao? Tôi ….tôi đối với hắn….. Bỗng nhiên trong lòng đang có cái gì đó đang gào thét.
 Đang lúc tôi suy nghĩ miên man, đột nhiên truyền âm thanh vô cùng thanh thúy, vừa giương mắt lên thì nhìn thấy hai mắt của Cùng Kì không thấy, nhưng nó lại nằm trên tay Nhạc Sơn, Nhạc Sơn thì mang vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy chúng, quanh con Cùng Kì dần phát ra những âm thanh quái lạ, lúc này Muộn Du Binh kêu to một tiếng:

“Không xong!!”
___________

Cùng Kì là con này nè


Ta tham khảo Tự của bộ Cùng Hung Cực Ác thấy có đề cập đến tứ thú, sau còn đề cập trong truyện:
Vãng thời cổ, hữu thú, năng hại nhân.
Hỗn độn, cùng kỳ, đào ngột, thao thiết, thiên hạ nhân vị chi tứ hung.
Thuấn thần nghiêu, tân vu tứ môn, đầu chư tứ duệ, dĩ ngự yêu quái.
Thú ác, nãi lệnh tứ duệ mục, tái vô hung nhân.
(Thượng cổ sơ khai, đã có thú hại người.
Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết, tứ hung truyền tụng trong nhân gian.
Vua Thuần vua Nghiêu, tân vu tứ môn, đầu chư tứ duệ,  chế ngự yêu quái.
Dị thú hung ác, từ đó cung kính tuân theo, không hại nhân gian.)
Nguồn: http://yunjaeminlovely.wordpress.com/2012/07/16/minh-duc-kien-live-tu/