Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

Mỹ Nhân Đồ - Chương 5

Tôi bị ai đó ôm vào lòng, lực đạo lớn đến mức muốn hoa cả mắt, nhưng thân mình thì vẫn tiếp tục rơi xuống phía dưới.
Tên Muộn Du Bình này, nhảy xuống làm chi? Quan hệ  của chúng ta tốt đến mức có thể đồng sinh cộng tử sao? Trương Khởi Linh, tên này………quả đúng là tên ngốc.
“Ba” một tiếng, cả thân mình tôi bỗng nhiên bay lên trời, chuyện này làm tôi sợ muốn chết, bất quá thân thể vẫn tiếp tục rơi xuống dưới nhưng với tốc độ chậm hơn. Tôi dùng đèn pin rọi xuống phía dưới, nhưng dưới kia vẫn là bóng tối vô tận, phỏng chừng ngã xuống chắc tôi liền trở thành đống thịt nhão đi.
“Tiểu Ca……..anh thế nào rồi?”
“Đừng lên tiếng.”
Âm thanh của hắn nghe có chút gắng gượng, giữ ổn định thể trọng của hai người, không chừng là hắn đã cố gắng hết sức? Tôi cũng không dám động nữa mà chỉ dùng dư quang khóe mắt nhìn hắn. Hắc Kim Cổ Đao nhợt nhạt bị cắm lên tường, chính nó đã trụ vững bọn tôi cho tới hiện tại, nhưng có lẽ sẽ không thể kéo dài lâu hơn nữa, nhìn chung thì cũng không quá ổn định. Nhưng cho tới hiện tại chỉ có thể cầu nguyện nó giữ được như thế này là tốt rồi, càng lâu càng tốt, không vững cũng được nhưng phải lâu một chút a.
Đột nhiên tôi nhìn thấy vài điểm sáng rơi xuống chỗ bọn tôi, chắc là Nhạc Sơn và Tiểu Ngũ phóng xuống, nhưng Muộn Du Bình một tay ôm tôi, một tay cầm Hắc Kim Cổ Đao, lấy đâu ra cánh tay thứ ba để nắm dây thừng. Hai tay tôi thì bị hắn ôm lại, vừa tính kéo ra, thì có cảm giác như mình sắp rơi xuống, rõ ràng có thể trèo lên, nhưng lại không thể động đậy. Mồ hôi trên trán Muộn Du Bình từng giọt từng giọt rơi lên mặt tôi, tôi thở dài:
“Tiểu Ca…..anh đã cứu tôi nhiều lần rồi, nhưng chưa lần nào tôi hảo hảo cảm ơn anh. Hôm nay, ở đây, Ngô Tà tôi cảm ơn anh, những phần ân tình trước đây tôi nợ anh xem như cho tôi thiếu đi, nếu có kiếp sau tôi sẽ trả lại cho anh!!!! Đủ rồi….mạng của tôi cũng không quá quan trọng…..anh buông tay đi…..tôi tuyệt đối không oán nửa lời……….”
Hắn nhìn tôi hồi lâu, tựa hồ đang nghĩ gì đó, đột nhiên một trận bụi cát bay đến, làm hại tôi ho khan một trận, xem ra tôi không thoát khỏi kiếp này. Hắc Kim Cổ Đao vốn cắm không sâu, bị tôi lay động một trận thì lập tức lung lay mạnh. Tiểu Ngũ gấp đến độ hô to:
“Trương ca! Ngô gia ca ca! Các người mau nắm lấy dây thừng a!!!!!!!!!”
Đột nhiên Muộn Du Bình nhẹ nhàng buông tay, ngay lập tức cả người tôi liền rơi xuống dưới.
“Trương Khởi Linh, kiếp sau gặp lại.”
Kế đó, tôi cảm giác cánh tay mình có ai đó nắm chặt, bỗng nhiên một cỗ lực lớn ném tôi về phía trên, tôi oanh oanh liệt liệt ngã lên người Nhạc Sơn. Bất chấp cả người đau đớn, tôi vội vàng chạy đến phía trước xem xét tình hình, nhưng trước mắt đều là là sương khói vô tận, Muộn Du Bình đâu? Kích động một hồi, tôi lại bắt đầu nghĩ loạn, tôi nghĩ đến hình tượng nam diễn viên trên TV dùng khí lực toàn thân kéo nữ diễn viên ném lên vách núi, còn chính mình thì rơi xuống vực, nghĩ đến đó trong lòng càng thêm lo lắng, tôi liền trực tiếp vọng  xuống dưới hét to:
“Tiểu Ca!!! Tiểu Ca!!! Trương Khởi Linh!!!!!!!!!!!”
Tôi gọi nửa ngày cũng không có gì đáp lại, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹn.
Đột nhiên, một làn khói mang theo nồng nặc mùi lưu huỳnh bay lên kéo theo cái gì đó bay theo, dừng trước mặt tôi, ho khan, là Muộn Du Bình, tôi vội hướng lưng hắn vỗ vỗ thuận khí, thấy hắn ho không dứt, nước mắt rơi giàn dụa. Tôi vội lau, sợ để người khác nhìn thấy, đường đường là một tên lớn đầu thế lại khóc thành thế này, hình tượng sẽ ra sao đây?
Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ lấy bình nước từ trong túi đồ ra, tôi và Muộn Du Bình đều phải uống mấy ngụm nước mới cảm thấy dễ chịu.
“Này, này, này,…..chủ nhân của huyệt mộ này là ai chứ? Tôi hành nghề bao nhiêu năm cũng chưa thấy cơ quan nào lợi hại đến như vậy!!”
Nhạc Sơn không chừng là bị vụ lúc nãy dọa sợ đi, mặt trắng gần như tờ giấy rồi, liên tục nói bất hảo.
“ Trương ca, ngô gia ca ca, hai người không sao chứ?”
Tiểu Ngũ tuy từng tham gia khá nhiều vụ, kinh nghiệm cũng tính là phong phú, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nhìn đến cảnh tượng này, gương mặt cũng có chút bất an. Tôi khoát tay, tỏ vẻ không có việc gì, nhưng bản thân tôi cũng bị hù dọa không ít, thần kinh căng lên gần như muốn đứt vậy. Còn Muộn Du Bình thì cứ thản nhiên ứng thanh “ân” một cái, sau đó tôi quay lại nhìn hắn, thật sự nhìn hắn, lúc này không giống như vừa rơi xuống vực sâu vạn trượng mà cứ như vừa mới đi dạo đâu đó vậy.
Kế tiếp, bốn người bọn tôi cũng không nói câu nào, còn Muộn Du Bình sau khi cứu tôi liền đối với tôi cứ như lần đầu gặp mặt. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào bức tường, mặt trên của hoa văn điêu khắc khi rọi đèn pin vào liền xuất hiện ánh sáng kì lạ, không ngừng biến hóa. Mọi người nhìn thấy ánh sáng này, chỉ cảm thấy xung quanh có một cỗ hơi thở không rõ ràng, việc này giống như có ai đó đang giám sát chúng tôi vậy, bọn tôi hiện tại liền có ảo giác muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Nơi này thật sự là huyệt mộ của vu nữ sao? Không phải là mộ của ma nữ chứ? Hay nàng kia cảm thấy cô đơn muốn tìm người bồi? Chỉ nghĩ đến thôi tôi liền cảm giác cổ mình lạnh như băng, da đầu rung lên.
Muộn Du Bình dường như đã nghỉ ngơi đủ, bỗng dưng đứng lên rồi chạy về phía trước, tốc độ nhanh như vậy không biết là đuổi theo cái gì nữa? Bất quá thần bảo hộ đi rồi, chúng tôi cũng đành phải đi theo. Cổ mộ này còn rất nhiều bẫy rập, bất quá không biết Muộn Du Bình phát điên cái gì nữa? Hay là muốn bắt cả đám về rồi tiêu diệt gọn, bỗng nhiên bức phù điêu ‘xoẹt’ một cái phóng ra ám tiễn, hắn vừa thấy vậy liền đem cả bức phù điêu phá hủy, làm như nó đối với hắn có thâm thù đại hận gì vậy, thủ đoạn của hắn khiến chúng tôi giật mình không nhỏ.
Tôi, Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ cũng không dám nhiều lời, tiếp tục che đầu đi nhưng thực chất nói là chạy thì đúng hơn, nhìn cảnh tượng này muốn nói có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu. Tôi lại bắt đầu hoài niệm tới Bàn Tử, mặc kệ chuyện gì, ở đâu hắn đều có thể cười đùa vui vẻ, có thể làm mọi người thả lỏng không ít.
“Dừng lại ở đây.”
Không biết chúng tôi chạy được bao lâu, lại tiếp tục dừng ở một nhã thất khác, Muộn Du Bình bảo chúng tôi chờ trước cửa còn hắn thì đi xem xét bên trong trước. Không biết tôi lấy đâu ra can đảm muốn giữ chặt cổ tay của hắn, nhưng tay tôi lại rơi vào khoảng không, trên tay có điểm lạnh, lòng tôi như muốn phát hỏa, liền mắng hắn.
“Đừng lấy tính mệnh bản thân ra đùa giỡn!!!! Anh!!!!! Rốt cục trong đó có cái gì??????”
Muộn Du Bình nghiên người về phía sau một chút, tỏ vẻ chính mình đang nghe. Hắn dừng lại trong chốc lát, tôi nghĩ hắn cần nghỉ ngơi thêm chút nữa, không nghĩ hắn lại nói:
“Tôi không trốn!!!”
Tiếp đó tiếp tục đi vào phía trong, tôi vội kêu:
“Trương Khởi Linh!!!!!!!!!!”
Bọn Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ nghe tiếng la của tôi liền vội vàng chạy lại hỏi tôi phát sinh chuyện gì? Trong lòng tôi có chút buồn bực, không nghĩ hắn lại nói:
“Nhất định phải có người đi trước!” Hắn nói thật thản nhiên giống như đang nhận xét về thời tiết, kiểu “hôm nay thời tiết thật tốt”, sau đó hắn một thân một mình tiến vào nhã thất.
“Trương Khởi Linh, mọe nó vì cái gì mà anh phải một mình gánh vác tất cả? Chúng tôi không đáng tin cậy đến vậy sao?”
Tôi tức gần chết, nhưng cuối cùng bọn tôi không thể làm gì giúp hắn được.
Một lúc sau, hắn liền thủ thế bảo chúng tôi đi vào, nhĩ thất này cũng khá giống những nơi kia nhưng quy mô của nó thì to lớn hơn nhiều, trên tường không phải là bức xuân canh đồ hay xuân thu đồ mà là bức phù điêu của một con Cùng Kì (*) đang giương nanh múa vuốt, chung quanh vẫn được khắc chú ngữ.
Cùng Kì là một loài mãnh thú ăn thịt người, tại sao nó lại được đặt trong huyệt mộ, hay chủ nhân huyệt mộ giống như Uông Tàng Hải muốn làm nên trận đồ phong thủy kỳ quái? Nhưng thật sự vách tường của mộ huyệt được điêu khắc hết sức sắc sảo, con Cùng Kì đó trông vô cùng sống động, giống như thực vậy, đôi mắt được khảm bằng hai khối tử ngọc, lóe lên ánh sáng yêu dị, nhìn hồi lâu liền có điểm không thoải mái, tốt nhất vẫn là đừng nên nhìn.
Bốn phía căn phòng được treo dây tơ hồng rủ xuống, những sợi dây tơ này cùng với những chú văn trên tường theo một hệ thống nhất định, phỏng chừng cũng là chú thuật, không biết tác dụng có phải là phú quý phát tài không?
Bọn tôi thắp vài ngọn trong căn phòng nhằm tiết kiện năng lượng của đèn pin. Nhưng có điều khi ánh sáng được thắp lên chiếu lên những sợi tơ phía trên căn phòng chỉ cảm thấy cả phòng toàn là màu đỏ, càng có cảm giác về hương vị của máu tanh. Đáy lòng không khỏi khẩn trương, giống như sắp có cái gì đó phát sinh.
Cảm giác nơi đây có chút lạnh, cùng với thời gian dài chịu áp lực cao nhưng phải nhịn đói nên cái bụng của Nhạc Sơn không chút khách khí mà phát ra những âm thanh đáng xấu hổ, hắn đỏ cả mặt, gãi gãi đầu ngượng ngùng cười cười. Tôi lấy từ trong ba lô vài công cụ giữ ấm cùng với một ít lương khô, trước hết đưa cho Muộn Du Bình mấy khối, hắn ngồi trong góc không biết đang nghĩ đến thứ gì, tay cầm lương khô nhưng chưa ăn qua một chút.
Tôi nhịn không được đành hướng đến bên cạnh hắn ngồi gần thêm một chút. Còn Nhạc Sơn thì vừa ăn lương khô vừa nhìn chằm chằm vào mấy bức phù điêu, hình như đối với nó hắn rất có hứng thú, Tiểu Ngũ thì vô vùng mệt mỏi, vừa ăn xong lương khô liền dựa vào tường mộ đánh một giấc. Tôi cùng Muộn Du Bình tuy ngồi cạnh nhau nhưng cũng không có nói chuyện.
Tôi nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng không thể tiếp tục nhẫn nữa, liền nói với hắn, tôi sợ lần này không nói chắc cũng chẳng có lần sau để nói:
“Tiểu Ca….anh đang vội tìm cái gì à, bên trong có cái gì sao?” Tôi nói với hắn vài câu cũng không quá mong chờ hắn trả lời.
“Không có”
Bên cạnh truyền đến âm thanh của hắn, trong ấn tượng của tôi âm thanh của hắn đều lãnh đạm như vậy, làm sao bây giờ?
“Tiểu Ca, anh là sao vậy……..?”
Hắn dừng lại một hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài, nói với tôi:
“Cậu là gì của tôi? Cậu có biết cậu quản quá nhiều chuyện rồi không?”
“Cái gì?!! Tôi…..tôi….tôi?” Tôi vì cái gì mà phải quan tâm đến hắn như vậy? Bởi hắn che chở cho tôi sao? Tôi ….tôi đối với hắn….. Bỗng nhiên trong lòng đang có cái gì đó đang gào thét.
 Đang lúc tôi suy nghĩ miên man, đột nhiên truyền âm thanh vô cùng thanh thúy, vừa giương mắt lên thì nhìn thấy hai mắt của Cùng Kì không thấy, nhưng nó lại nằm trên tay Nhạc Sơn, Nhạc Sơn thì mang vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy chúng, quanh con Cùng Kì dần phát ra những âm thanh quái lạ, lúc này Muộn Du Binh kêu to một tiếng:

“Không xong!!”
___________

Cùng Kì là con này nè


Ta tham khảo Tự của bộ Cùng Hung Cực Ác thấy có đề cập đến tứ thú, sau còn đề cập trong truyện:
Vãng thời cổ, hữu thú, năng hại nhân.
Hỗn độn, cùng kỳ, đào ngột, thao thiết, thiên hạ nhân vị chi tứ hung.
Thuấn thần nghiêu, tân vu tứ môn, đầu chư tứ duệ, dĩ ngự yêu quái.
Thú ác, nãi lệnh tứ duệ mục, tái vô hung nhân.
(Thượng cổ sơ khai, đã có thú hại người.
Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết, tứ hung truyền tụng trong nhân gian.
Vua Thuần vua Nghiêu, tân vu tứ môn, đầu chư tứ duệ,  chế ngự yêu quái.
Dị thú hung ác, từ đó cung kính tuân theo, không hại nhân gian.)
Nguồn: http://yunjaeminlovely.wordpress.com/2012/07/16/minh-duc-kien-live-tu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét