Nghe được câu nói đó, lòng tôi liền
hoảng hốt, Muộn Du Bình bình thường chẳng nói chẳng rằng, nhưng một khi đã nói
thì nhất định sẽ có chuyện không hay xảy ra, hiện tại nhìn thần sắc bối rối của
hắn, con mẹ nó chẳng lẽ nguyên con Cùng Kì đá này sẽ lao bay đến đây sao? Nhớ tới
lúc xem mấy chuyện cổ linh tinh kì quái thời xa xưa, Cùng Kì là loài chỉ ăn thịt
người, con Cùng Kì được khắc trên đá đó lớn đến như vậy, nếu bị nó cắn một cái
thôi thì đến cả mẩu thịt cũng không còn!!! Ngay cả lão bánh tông ngàn năm cũng
không là gì khi so sánh với nó. Tôi hướng vũ khí phòng thân mà Phan Tử trước
đây đưa cho tôi về phía vách đá, ánh mắt
nhìn về hướng Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình thấp giọng nói:
“Đứng ở đây, đừng động!”
Sau đó liền phi thân về hướng Nhạc
Sơn, đá hắn một phát làm hắn ngã nhào về một phía còn lăn thêm vài vòng.
Nhạc Sơn lúc này mới phục hồi tinh thần,
vội vàng chĩa vũ khí phòng thân về phía vách tường.
Con Cùng Kì trên vách đá chỉ trong một
thời gian ngắn đã bước ra khỏi vách tường.
Tuy cũng có nghĩ đến nhưng khi nhìn tận
mắt cảnh tượng này, tôi càng khẩn trương hơn, đổ một lưng mồ hôi lạnh, tay cũng
cũng có chút rung, đáy lòng mắng thầm, ngày chó má gì chứ, con mẹ nó mua vé số
cũng không thành được như vậy!
Với tiếng vang lớn như vậy thì Tiểu
Ngũ cũng bị đánh thức, cậu ta nhu nhu mắt rồi nhìn thấy cảnh tượng này, vội đến
mức nhảy dựng rút một cặp đoản mâu được tinh chế, hiện ra trạng thái cảnh giác
cao.
Tôi tuy cũng muốn hỗ trợ bọn họ,
nhưng nhớ đến lời Muộn Du Bình, tốt nhất vẫn đứng im một chỗ, được bọn hắn bảo
hộ từ xa, thực sự là mẹ nó…………. Muộn Du Bình.
Con Cùng Kì đá kia phe phẩy đầu, thư
giãn gân cốt, phát ra từng trận âm thanh khó nghe “khách lạp, khách lạp”, những
mảnh đá vụn rơi khỏi người nó tụ lại thành một đống trên mặt đất, dần lộ ra mà
màu lông vốn có cùng với đôi cánh to lớn, hai mắt nó nhìn về phía trước. Tuy nó
không có mắt, nhưng phần hốc mắt rỗng không như cái động không đáy lộ ra hơi thở
nguy hiểm làm người khác cảm thấy lưng chợt lạnh.
Muộn Du Bình không đợi nó khởi động
xong liền lấy Hắc Cổ kim đao đâm vào người nó “đương” một tiếng, thanh Hắc Cổ
kim đao chỉ để lại trên người cùng kì một đạo vết thương nhỏ, Muộn Du Bình nhăn
mày, lập tức kêu to:
“Chạy mau!!!!!!!!!!!”
Tiểu Ngũ vừa nghe liền thận trọng lui
đến bên cạnh tôi, kéo tôi về hướng khác trong huyệt mộ mà chạy.
Một bên Nhạc Sơn cũng sợ con Cùng Kì
đó làm khó dễ nên cũng theo đó mà từ từ thối lui.
Tôi quay đầu lại nhìn Muộn Du Bình, hắn
còn đang cùng con Cùng Kì giằng co, trong lòng mắng:
‘Tên ngốc tử này, không lẽ muốn đánh trực
diện với nó? Thứ này lớn gấp hai lần hắn, cả Hắc Kim Cổ Đao cũng không đâm thủng
được nó, hắn muốn dùng cách gì để đấu với nó chứ? Không biết tự lo cho bản thân
mình đi?’
Đúng là phong cách của Muộn Du Bình,
với tình hình này thì chắc không sai biệt lắm so với suy đoán của ta, ta liền gấp
đến độ kêu to:
“Tiểu Ca!!!!”
Bỗng nhiên tôi dừng lại, như thế nào
mà Tiểu Ngũ cũng bất động. Chỉ thấy cậu ta quay đầu lại, hình như là cậu ta đang
cười.
Tôi ngẩn ngơ rồi bị Tiểu Ngũ kéo đi,
tiếp đó thân ảnh của Muộn Du Bình dần biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Nhìn Tiểu Ngũ vừa gầy vừa nhỏ, nhưng
chân chạy rất nhanh, lực đạo cũng lớn, bị cậu ta kéo một hồi, đầu óc của tôi có
chút vựng vựng hồ hồ, tôi biết cậu ta muốn cứu tôi nhưng cũng không cần nắm tay
tôi chắc đến như vậy, bỗng nhiên cậu ta dừng lại làm tôi đụng vào cậu ta đau đến
hoa cả mắt, nhưng muốn giận cậu ta cũng không giận được. Quay đầu muốn nhìn lại
nhĩ thất kia nhưng nó đã khuất xa khỏi tầm mắt, hơn nữa bản thân bọn tôi cũng
không có khả năng gì có thể giúp hắn, tiện thể chạy khỏi nơi đó không chừng lại
giúp hắn, tôi tiếp tục chạy theo Tiểu Ngũ, để cho nguy cơ được giải trừ thì tiếp
tục tính toán tiếp vậy.
Bọn tôi chạy trong chốc lát liền đến
một nhĩ thất khác, tuy vội vàng chạy nhưng may mắn là trên đường không gặp bẫy
rập nào, bằng không tôi nghĩ bọn tôi cũng liền bó tay chờ chết vậy.
Khi bước vào nhĩ thất, Tiểu Ngũ vừa
lo thở hổn hển vừa hỏi thăm tình hình của tôi:
“Ngô gia ca ca, anh không bị thương
chứ?”
Tôi lắc đầu bảo không sao, cậu ta
quay sang hỏi Nhạc Sơn, Nhạc Sơn cũng bảo không có việc gì. Tôi vẫn nhìn về hướng
kia, đáy lòng vẫn hy vọng Muộn Du Bình có thể nhanh chóng đuổi theo. Tiểu Ngũ
nhìn thấy hành động của tôi, an ủi nói:
“Ngô gia ca ca, Trương gia ca ca lợi
hại như vậy, sẽ không có việc gì đâu! Vì vậy chúng ta cần tự bảo hộ mình, tránh
cho Trương ca phiền lòng.”
Tôi bị lời nói của Tiểu Ngũ chọc cười,
tên đó cho chúng tôi cơ hội gặp nguy hiểm sao? Hắn năm lầm bảy lượt đều đưa
nhóm chúng tôi thoát khỏi hiểm cảnh, có vài lần suýt phải trả giá bằng tính mệnh
nhưng hắn vẫn tiếp tục làm, hắn chính là người tốt như vậy đấy. Bất quá nếu lần
này chúng tôi lại rơi vào hiểm cảnh nữa, hắn còn có khả năng cứu chúng tôi sao?
Bất quá tôi mơ hồ cảm thấy lần này hắn
sẽ bình an vô sự, nhưng dưới đáy lòng cũng thầm than, tên đó, sao lại ngốc đến
như vậy?
Nhạc Sơn thấy được biểu tình của tôi
không tốt, liền nói:
“Xin lỗi, tôi thấy hai viên ngọc kia
đẹp như vậy, nhất định là hàng tốt, không nghĩ tới……..”
Nói xong liền đưa hai viên ngọc cho
tôi, tôi không muốn lấy chúng, đang suy nghĩ nên nói sao cho phải, đột nhiên sắc
mặt của Tiểu Ngũ tối sầm xuống, đẩy Nhạc Sơn ra sau, ấn tôi nằm rạp xuống đất
cùng cậu ta.
Sau đó, tôi liền nghe được tiếng xé
gió của một loạt tên bắn về hướng chúng tôi.
Tiểu Ngũ thấp giọng bảo tôi nằm ở
đây, chính mình lần theo phương hướng tiếng động vừa rồi. Tôi chỉ nghe được tiếng
“sưu, sưu” rồi “bang” một tiếng, cứ như có trọn vật rơi xuống đất, thầm nghĩ rằng.
Con mẹ nó, ngôi mộ chết tiệt này, có cần làm người khác căng thần kinh đến như
vậy không? Kĩ thuật bắn đạn đạo liên tục như thế này dường như chỉ có trong
quân sự thời nay thôi chứ! Trong lòng còn cảm thấy buồn cười, Ngô Tà, con mẹ nó
nhà ngươi, đúng là đồ vô dụng, còn để cho đứa nhỏ như Tiểu Ngũ che chở!!!!!!!!!
Tôi lấy từ trong túi quả lựu đạn, thật
sự lúc này tôi đang có xúc động muốn oanh tạc sập luôn nơi này, nhưng trong một
chốc, có ánh đèn pin rọi vào chỗ tôi, là Tiểu Ngũ. Cậu ta hướng tôi chớp mắt
vài cái, bảo tôi có thể đứng lên, Nhạc Sơn bên cạnh cũng đứng dậy, vỗ vỗ bụi
bám trên người, rồi đi về hướng Tiểu Ngũ.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, trên mặt đất
toàn là thi thể, vết thương trên người đều do bị tên đâm trúng, cả người nhìn
như con nhím a, còn những vết thương kia chắc là do giãy dụa trước khi chết.
Thật sự là quá dọa người mà, mộ huyệt
này cuối cùng là ẩn chứa bảo bối gì chứ, nếu không cũng không có nhiều người bỏ
mạng vì nó như thế này. Trong huyệt mộ, từ lúc chúng tôi vào đến bây giờ có thể
nói là bọn tôi đã nhìn thấy không ít thi thể, nhìn chung thì chúng cũng khá mới,
nhìn họ tôi lại nhớ đến Đại Khuê, trong lòng có chút chua xót, không khỏi cảm
thán vài câu:
“Các huynh đệ, các người yên tâm mà
nghỉ ngơi, đời sau các người nhất định đại cát đại lợi và đừng làm nghề này nữa.”
Tiểu Ngũ nhìn thấy hành động của tôi
cũng không nhận xét gì mà chỉ nhặt túi của họ lên, nhìn xem trong đó có gì hữu
dụng không? Hình như là có bản nhật kí, nhất định là có biện pháp thoát khỏi
đây. Nhưng trên cuốn nhật đó chỉ ghi những thứ linh tinh như bút kí, mua trang
bị gì, thời gian nghỉ ngơi,… đến tờ cuối cùng, chỉ thấy tất cả hướng dẫn đi đi
đến cái kí hiệu8gì đó, trên cùng còn đánh còn thêm dấu
X, kế đó chỉ là vài chữ nước ngoài đơn
giản chứ không có cái gì quá đặc sắc.
Tôi cùng Tiểu Ngũ xem nửa ngày, cuối
cùng không hiểu được gì, đành bỏ đi. Lúc này tôi nghe được Nhạc Sơn kêu một tiếng,
chúng tôi vội quay đầu lại nhìn xem có chuyện gì xảy ra, hắn thì không có việc
gì nhưng đống thi thể dưới chân bọn tôi lại có chuyện, chúng từ từ biến sang
màu trắng, rồi nhanh chóng từng chút từng chút biến thành bụi, phiêu tán trong
không trung. Tôi chỉ cảm thấy một trận ghê tởm, vội bịt miệng lại, lui vài bước
về phía sau, sợ rằng hít phải khí này không chừng lại biến thành giống như họ.
Đột nhiên phía trước có ánh sáng chớp
động, tôi cùng Tiểu Ngũ, Nhạc Sơn thủ thế xem xem có gì bất thường để ứng phó
ngay, chúng tôi lui đến cạnh tường xem xét tình hình. Tôi giơ khẩu súng của
mình lên, nếu trước mặt không phải là người mà là bánh tông cũng dễ ứng phó
hơn.
Hai người xuất hiện trước mặt bọn tôi,
động tác có chút cứng ngắc, bọn tôi không dám lên tiếng, chợt nghe âm thanh “lạch
cạch, lạch cạch”, hướng đến chỗ bọn tôi, trực giác là bánh tông cũng không quá
nguy hiểm, Nhạc Sơn cùng Tiểu Ngũ đồng thời ra tay nhằm khống chế tình hình. Vừa
tính khai hỏa, tôi phát hiện đó là Bàn Tử và Phan Tử, vội vàng giữ chặt Tiểu
Ngũ và Nhạc Sơn nói:
“Là người một nhà!!!!!!”
Bàn Tử vừa thấy tôi liền chạy lại đây
ôm tôi nói:
“Tiểu Ngô đồng chí, chúng ta cuối
cùng cũng gặp được nhau. Má ơi! Ngôi mộ này đúng là quái dị, các người có phát
hiện gì không?”
Tôi lắc lắc đầu, thấy Bàn Tử và Phan
Tử cả người thảm không kém bọn tôi. Trong huyệt mộ này hàn khí rất nặng, nên
chúng tôi đi đến căn nhĩ thất lúc nãy, đốt lửa cho mọi người sưởi ấm. Ngồi nghe
chuyện của bọn học sau khi chúng tôi bị lạc nhau.
Lúc ấy Bàn Tử nhìn thấy phi tiễn ở bốn
phương tám hướng bắn tới, nhìn xung quanh căn bản là muốn tránh cũng không thể
tránh, mắng to một tiếng “Con mẹ nó!” liền lăn vào một góc, góc tường đó che
cho một mình hắn là ổn, nhưng không ngờ Phan Tử cũng trốn trong góc này.
Nhình thấy Phan Tử tiếng vào, Bàn Tử
mở miệng chửi đổng vài câu, lần này không phải là Bàn Tử không muốn cứu Phan Tử
nhưng thật sự cái góc này chỉ vừa đủ để chắn cho một người, còn thêm một người
nữa thì có hơi thừa, hiện tại Phan Tử chạy đến nhanh như vậy, Bàn Tử tức muốn hộc
máu, nhưng Phan Tử cùng hắn đã nhiều lần vào sinh ra tử, cũng cứu hắn khá nhiều
lần nên Bàn Tử đành phải nhịn.
Sau khi vất vả né phi tiễn, không
nghĩ tới trong góc đó cũng có liên hoàn bẫy, vũ tiễn vừ kết thúc, không biết từ
đâu ra nguyên hòn đá to tướng hướng đến chỗ bọn hắn, may mắn là cả hai người đều
phản ứng nhanh, chạy ra ngoài, nhảy lên vách mộ.
Đột nhiên vách tường phát ra tiếng động,
bọn họ thầm nghĩ, gần nơi này nhất định có nước, liền men theo vách tường mà
tìm. Đi được một đoạn khá dài thì nghe được âm thanh khá lớn rồi tìm thấy bọn
tôi.
Tôi cũng đem sự việc gặp phải sau khi
bị lạc, đến đoạn bọn tôi gặp Tiểu Ca, Bàn Tử liền đánh gãy lời của tôi nói:
“Tiểu Ca có gắn trên người cậu thiết
bị dò tìm không? Sao cậu đi đâu thì hắn cũng tìm thấy vậy?”
Tôi trừng mắt liếc Bàn Tử một cái
nói:
“Không phải ai cũng có đầu óc đen tối
như anh, hắn là ai chứ? Là Tiểu Ca a!!! Phỏng chừng dù đi đến đâu hắn cũng tìm
được!!!!”
Bàn Tử bị tôi tặng cho một kích liền
muốn nổi bão, nhưng ngẫm lại đừng lãng phí thời gian nên khoát tay bảo tôi kể
tiếp.
Tôi kể đến đoạn vách tường có tượng
Cùng Kì, lâm vào trầm mặt một hồi, bọn tôi đề nghị muốn đến đó xem lại lần nữa,
nhưng ai có đủ sức đối phó với con quái vật ấy chứ.
Phan Tử nghe tôi kể một hồi nói:
“Tiểu Tam gia, tôi thấy đấu này rất
có vấn đề, chúng ta vẫn ra ra khỏi nơi này thôi, đừng đem tính mệnh mình ra cá
cược!!!”
Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc, dường
như Phan Tử hiểu được suy nghĩ của tôi liền nói tiếp:
“Tiểu Ca thần thông quảng đại, cậu
xem những vụ khó nhằn như mộ huyết thi, Vân Đỉnh thiên cung, hắn không phải đều
vượt qua đi? Nhất định không có việc gì!!!!”
Tôi không nói gì, Bàn Tử thấy vậy liền
nói thêm vào:
“Mấy tảng đá đó thì có là gì chứ!!!
Bàn gia ta không sợ đấy!!! Không lấy được vài món có giá trị, Bàn gia ta tuyệt
đối không rời khỏi nơi này!!!!!”
Tiểu Ngũ cùng Nhạc Sơn vừa nghe hắn
nói xong liền lại khuyên hắn.
Lúc này đột nhiên tôi cảm thấy hơi
đau đầu, dường như nghe được ở đâu truyền đến âm thanh dịu dàng của nữ tử:
“Ngô Tà”….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét