“Các người vừa rồi có ai gọi tên tôi
sao?”
Tôi quay đầu lại hỏi, căn bản là Bàn
Tử muốn mọi người xem thử bản lĩnh của hắn, Phan Tử, Tiểu Ngũ và Nhạc Sơn cũng
chạy qua để thử khả năng hắn xem sao, đương trường đang phi thường náo nhiệt, vừa
nghe tôi nói xong lời này, mọi người nhất tề không ai nói gì, quay lại nhìn tôi,
bầu khí quỷ dị nhanh chóng bao trùm lên cả không gian.
“Đồng chí Tiểu Ngô, cậu cảm thấy
không ai đùa với cậu đi??? Muốn sinh chuyện đúng không, để Bàn gia ta chơi với
cậu đi, mẹ nó !!đừng làm loại chuyện dọa người như vậy chứ!!!!!”
Tôi trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Tôi không có bị thần kinh, cũng
không phải mộng xuân, đừng đánh đồng tôi với anh, con mẹ nhà anh mới nói bậy!!!!!!!!!!”
Mắng hắn xong tôi chuyển hướng sang Phan
Tử, Bàn Tử đúng là thần kinh có vấn đề mà!! Tôi chỉ nghe Phan Tử nói một câu dập
tắt toàn bộ suy nghĩ của mình:
“Tiểu tam gia, lúc nãy bọn tôi không
có ai gọi cậu cả…….”
Nhạc Sơn, Tiểu Ngũ ở phía sau cũng lắc
đầu phụ họa, ý bảo không có.
Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua,
làm da đầu tôi run lên. Con mẹ nó không phải là bánh tông đó chứ? Lần này là Tống
Tử biết nói sao? Còn gọi thẳng tên của tôi, rốt cuộc cái số của tôi sao toàn có
duyên với mấy thứ trời ơi vậy?? Ước gì giờ xuất hiện nay trước mắt bọn tôi một
đám bánh tông từ gia gia, nãi nãi,… để mọi người cùng hưởng chứ, sao chỉ có một
mình tôi là phải chịu đựng mấy thứ quái dị này chứ?
Bàn Tử thấy biểu tình của tôi, cảm thấy
tình hình thật sự nghiêm trọng, cũng không kiên trì pha trò nữa, hắn thở dài,
khoát tay nói:
“Quên đi, quên đi, ai bảo đồng chí Tiểu
Ngô có thể chất trời sinh hấp dẫn bánh tông chứ, Bàn gia ta mười mấy năm đổ đấu
cũng không phải lần đầu, ta là người tốt mà, coi như là vận động tay chân
đi!!!!”
Yên lặng một hồi, cũng không có chuyện
gì xảy ra, tôi ngẫm lại đừng dọa chính mình chứ, lần này đụng trúng vụ đấu quái
dị chưa đủ xui sao, đừng làm người khác phải đau đầu chứ, vừa rồi chắc là tiếng
gió thôi, tôi nghĩ nghĩ một lúc, tự trấn an mình, tự bảo mình năng lực tưởng tượng
phong phú mà thôi. Nhưng tôi cảm thấy ở đây cả người không được thoải mái, cũng
không tiện nói ra, thôi vẫn là sớm sớm rời khỏi đây là tốt nhất
Quyết định cuối cùng là ra ngoài,
chúng tôi bắt đầu tìm đường ra, đường cũ là tuyệt nhiên không thể, con Cùng Kì
kia không chừng vẫn là ở đó chờ bọn tôi trở về đi!!!!!! Con đường lúc trước mà Bàn
Tử cùng Phan Tử đi qua cùng có bẫy rập nhưng nghe ra cũng không có gì quá nguy
hiểm, vì thế chúng tôi liền sửa sang lại hành trang, tính toán từ đường đó
thoát ra ngoài. Trước khi đi Phan Tử cho tôi hai băng đạn dặn rằng:
“Tiểu Tam gia, dù gì người bị bánh
tông chỉ đích danh là cậu, vẫn là mang đồ phòng thân nhiều một chút, bằng không
cũng xem như chuẩn bị thêm trang bị đi…..”
Tôi gật gật đầu, đi một đoạn liền có
gắng nghe ngóng một chút, liền tiếp tục nghe lại âm thanh lúc nãy “Ngô Tà……………..”
Tôi vội vàng hỏi bọn hắn có nghe được
gì không? Bọn họ ngạc nhiên nhìn tôi, tôi đang nghĩ nghĩ, muốn nói gì đó, đột
nhiên một trận khói trắng bay về hướng bọn tôi, tôi cứ nghĩ là bụi từ những thi
thể lúc nãy, nhưng tại sao lại bay về hướng này chứ?
Tôi bảo mọi người bịt mũi miệng lại,
tiếp đó là một trận lay động mạnh, tôi trượt chân ngã trên mặt đất. Nhạc Sơn
cũng suýt té, Tiểu Ngũ còn trụ được, Phan Tử cùng Bàn Tử dìu nhau dựa vách tường
mà đi nên cũng không có chuyện gì, chính là Tiểu Ngũ không nghĩ đến sẽ có trận
địa chấn này, nên dưới chân có một chút lảo đảo, đập đầu vào tường.
Thấy mộ huyệt lay động kịch liệt như
vậy, tôi liền nghĩ đến tình hình trước khi chúng tôi hạ đấu, tôi sợ ngôi mộ
không đủ khả năng chịu đựng chấn động mạnh trong thời gia dài, nếu trần một mà
sập xuống, xem như chúng tôi đều phải bỏ mạng nơi này. Vì thế tôi bảo mọi người
trở về nhĩ thất lúc nãy. Tôi đi đến bên cạnh Tiểu Ngũ đỡ cậu ta một chút, cả hai dìu nhau trở về
nhĩ thất.
Vừa trở về tới nơi, Bàn Tử bất mãn với
việc phí công vô ích vừa rồi liền lầu bầu:
“Con mẹ nó, tự nhiêu đâu ra nguyên trận
động đất vậy chứ, không phải là bánh tông gia gia không muốn chúng ta mang đồng
chí Tiểu Ngô rời khỏi đây chứ???????”
Tôi vội xem tình hình Tiểu Ngũ nên
cũng không nói gì hắn, nhưng kế đó hắn liền bị Phan Tử mắng cho một trận:
“Tên mắc dịch mày, cái miệng ngươi
không nói, không ai mắng ngươi câm đâu, nhìn ngươi “tươi tốt” như vậy sợ không
ai nói ngươi không tồn tại đâu!!!!!!!!”
Tử Bàn Tử biết mình cãi không lại hắn,
nên cũng không nói gì tiếp, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm gì đành
mơ một đến mấy thứ báu vật trong đây đi.
Vết thương trên đầu Tiểu Ngũ thật sự
không hề nhẹ, không bao lâu liền sưng lên như quả trứng, không biết có bị phá
hư đầu không nữa. Nhạc Sơn đem từ trong hành lý thuốc tiêu thũng, dược hiệu cực
tốt. Tôi liền lấy nó xoa lên đầu Tiểu Ngũ, hy vọng đầu hắn nhanh chóng hết sưng
.
Lúc này Phan Tử nói:
“Tiểu tam gia, nếu là vì…….., mà thôi
đi; nếu như cái động này tiếp tục có dư
chấn thì chúng ta ở đây là gặp nguy hiểm, so với gặp bánh tông còn thảm
hơn. Chúng ta vừa đủ lương thực, phỏng chừng chỉ sử dụng được trong bốn năm
ngày gì đấy, lúc này mọi ngươi đều mệt mỏi, chúng ta trước hết nghỉ ngơi một
chút, xem lại tình hình như thế nào đã.”
Tôi gật đầu đồng ý, đem Tiểu Ngũ thu
xếp ổn thỏa, cho cậu ta nghỉ ngơi an ổn một chút. Tôi nhìn lại mọi người; Phan
Tử và Bàn Tử trên người toàn vết thương khá nặng, nhìn lại chính mình chỉ bị
dính bụi đất nhiều một chút chứ cũng không có vết thương gì đáng kể. Tôi vẫn
làm cho người ta phải che chở, ngay từ đầu là Tiểu Ngũ, kế đó lại đến Muộn Du
Bình, rồi Nhạc Sơn, Phan Tử cũng không ít lần chiếu cố, Bàn Tử dù mê báu vậy
nhưng cũng ngay những lúc mấu chốt đều xem huynh đệ quan trọng hơn, tôi thì
không thể vì họ mà làm được gì, vì thế tôi thùy hạ mắt nói:
“Nhạc Sơn, Phan Tử, các người đã mệt
mỏi nhiều rồi, trước hết nghỉ ngươi đi! Tôi sẽ canh chừng cho mọi người……. “
“Tiểu tam gia, không phải cậu cũng mệt
mỏi lắm à, cậu ngủ đi!!! Để tôi canh cho”. Phan Tử lo lắng nhìn tôi.
Tôi cười nói:
“Chỉ có gắng một chút thôi, đừng đem
tôi thành như vậy, tôi chịu không nổi đâu.Yên tâm đi!!!!!”
Phan Tử lại nhìn tôi, hắn thấy tôi
kiên trì như vậy, cũng không tiếp tục thuyết phục tôi, chỉ ứng thanh bảo được,
liền phiên cái thân ngủ.
Lúc này lại vang liên giọng nữ tử nhẹ
nhàng gọi:
“Ngô Tà…”
Lòng tôi liền muốn phát hoả, nghĩ muốn
mắng to, chỉ thấy mọi người đã ngủ rồi, vì thế đành mắng thầm trong lòng:
“Con mẹ nó, bánh tông chết toi! Lão tử
không biết ngươi! Đừng gọi ta nữa! nếu ngươi dám làm hại tính mạng bọn họ, ta
liền oanh tạc nát cả nơi này của ngươi, đừng nghĩ ta không dám làm!!!!!!!!!!!!”
Vừa mới mắng xong tôi cũng thoải mái
hơn một chút, tôi cũng không tiếp tục nghe âm thanh vừa rồi, trong lòng cũng sảng
khoái, nhưng hiện tai không có việc gì để là tôi liền nhìn đỉnh mộ.
Thật sự là một kiệt tác khiến người
khác phải kinh diễm, để hoành thành nó không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực,
vật lực đây? Là đẹp đến như vậy, đem biết bao nhiêu châu báu chôn cùng, hưởng
thụ không hết lại hấp dẫn bọn thổ phu đến đây, không phải là làm cho người chết
không được an nghỉ yên ổn sao. Đám thổ phu ngu ngốc, không biết ở đây chứa đựng
những thứ gì, mấy huyệt mộ này, không thể chắc chắn sẽ gặp được thứ gì đó, có
thể là báu bật giá trị liên thành, nhưng cũng có thể biến bản thân thành kẻ bồi
táng ở nơi này………nguy hiểm như vậy, nhưng số lượng lại không ngừng tăng
lên……………..
Suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến thân ảnh
thản nhiên của Muộn Du Bình, một kẻ không làm người khác an tâm. Hắn nhìn không
giống người thiếu thốn cái gì, tại sao phải tham gia đổ đấu chứ???? Hắn muốn
tìm cái gì?? Hay chạy trốn cái gì??
“Cậu là gì của tôi? Cậu không biết là
mình quản nhiều chuyện lắm sao?”
Một câu hiện ra trong đầu tôi, tôi là
ai? Là ai của hắn chứ? Tôi có tư cách gì quản hắn? bất quá nghĩ đến bóng dáng
cô đơn đó, tôi nhịn không được liền đau lòng, nghĩ muốn vì hắn làm gì đó.
Đột nhiên bên cạnh hình ảnh đơn độc của
Muộn Du Bình hiện lên một thân ảnh khác, hắn nắm tay Muộn Du Bình, nhìn thực ấm
áp. Tôi tò mò muốn nhìn kĩ khuôn mặt người nọ, người nọ liền quay đầu lại, người
này không phải tôi chứ là ai!!!!
Tôi lắc đầu, tâm niệm, Ngô Tà, ngươi
nghĩ loạn cái gì chứ? Làm như vậy Muộn Du Bình không bổ cái đầu nhỏ của ngươi mới
là lạ!!! Bất tôi nhìn cảnh tượng vừa rồi thật sự rất hạnh phúc.
“Trương Khởi Linh, ngươi sẽ không còn
cô đơn nữa đi?” Tôi hơi hơi cười.
Ánh mắt đảo đến thân ảnh ngủ thật an ổn
của Tiểu Ngũ, nghĩ đến câu kia: “Ngô gia ca ca, Anh thích Tiểu Ca sao?”
Tôi………..thích? tôi thích sao? Nhưng hắn
là nam a!!! Là một cái đường đường nam tử hán a!!!! Thích………..?
Trong lúc lòng tôi loạn cả lên, cạnh
vách mộ vang lên một trận bước chân nặng nề, từng bước, từng bước chậm rãi vang
lên, làm trong lòng tôi một trận khó chịu, tôi cúi đầu muốn gọi Phan Tử, Bàn Tử,
nhưng không biết như thế nào mọi người đền bất tỉnh. Tôi đành giương khẩu bán tự
động trong tay lấy cái thủ thế, tay trái cầm chân lừa đen.
Mặc kệ là gì, liền cho hắn một phát.
Tôi cúi đầu nhìn mọi người, tay tôi
càng siết chặt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét