Chương 1
“Đại
gia đi đường thong thả, lần sau lại tới!”
Tôi
nhìn tiểu tử Vương Minh ngoài kia, thật buồn cười, đây mới là người khách thứ
hai trong ngày mà nó vẫn dương dương tự đắc, lại bộc lộ cái kém văn hóa của
mình, làm công việc này đã ba năm, nhưng cái gì cũng không biết, được cái tốt
số nên nó vẫn đeo bám ở cái cửa tiệm nhỏ của tôi được bốn, năm năm trời.
Trong
túi có tiền nên cuộc sống của tôi cũng khá nhàn nhã, vài ngày không có việc gì
làm lại cảm thấy nhàm chán, không biết người kia đang ở đâu? Nói không chừng là
đi đổ đấu rồi, có khi nào không cẩn thận lại bị thương đi…?
“…
Ông chủ … Ông chủ!!!!!!”
Đột
nhiên tên ngốc Vương Minh này lại la lên như là cháy nhà vậy! ‘Cái gì chứ? Có
việc thì không tự thân vận động được? Suốt ngày mọi chuyện cứ tìm tôi là sao?
Làm như tôn trọng tôi lắm, mọi chuyện đều bắt tôi tự xử lý mà,… hừ! Tôi là
người nhân từ, đây không so đo với nó, nhưng mà….. nếu không phải sự việc quan
trọng, để xem tôi xử lý nó như thế nào?’
“Ừ?”Tôi
chậm rãi ngẩng đầu liếc nó một cái.
“Ông
chủ, anh làm sao vậy? Lúc thì cười đến mức khóe miệng kéo đến mang tai, lúc thì
gương mặt nhăn nhó cứ như chủ nợ tới nhà không bằng, có phải anh bị bệnh không ?”
Tên
nhóc kia tò mò hỏi tôi, không biết như thế nào nhưng bên tai tôi cứ nóng cả
lên, ngẩng đầu lên mắng:
“Phi!
Nói bậy, mi mới là kẻ có bệnh, ông chủ ta đây thân thể khỏe mạnh, đừng trù ta bệnh!”
Vương
Minh nghe xong vẻ mặt ủy khuất, ai oán nói:
“Thật
mà, người ta quan tâm thôi mà nhưng sao lại mắng người ta chứ!”
Sau
đó, nó lại nói bên tai tôi:
“Có
khách thăm dò ở ngoài cửa tiệm chúng ta, không chừng là có ý xấu, ông chủ, anh
thấy thế nào?”
Tôi
nghe xong liền đứng dậy, đến trước cửa tiệm xem thử, chỉ thấy một kẻ ước chừng
nhỏ hơi tôi hai tuổi, đứng trước cửa tiệm, vẻ mặt không biết làm thế nào, trên tay
còn cầm một quyển gì đó tựa hồ như là bức họa. Nhưng trông bộ dạng của hắn lại
không giống như một họa sĩ. Thấy không có hay, tôi trở lại quầy thu ngân, dặn
Vương Minh:
“Không
có gì đáng ngại, chẳng qua là một tên rảnh rỗi, nếu hắn muốn vào thì sẽ vào,
không thì cũng không sao!”
Tùy
tiện cầm lấy cây quạt phiến hương. ‘Haizz, như thế nào mà dạo gần đây nóng như
vậy, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa có một giọt mưa, nóng chết được’. Đang nghĩ
ngợi, sắp tới có nên vào hầm băng lấy đá ra pha trà giải nhiệt hay không thì
đột nhiên cái tên đứng trước cửa tiệm kia bước vào.
“Ông
chủ, xin anh giúp tôi một việc, anh thấy thứ này như thế nào?”
Tên
này mang vẻ mặt khó xử, biểu tình cứ như tráng sĩ chuẩn bị quyết chiến nơi sa
trường, làm cho tôi đối với quyển trục hắn cầm trên tay nảy sinh hứng thú. Nhẹ
nhàng mở quyển trục ra, hé ra một gương mặt tuyệt mĩ, được vẽ là một cô gái,
đẹp đến mức không còn gì có thể bàn cãi, sinh động như thật giống như có thể
tùy thời từ trong tranh bước ra. Tuy nhiên, bộ dáng thì có gì đó không tương
xứng, khí chất có điểm u buồn, chuyện gì xảy ra đến nỗi khí chất của một người
có thể buồn thương đến thế? Nghĩ đến đó, tôi không khỏi nhẹ giọng cười lên.
“Thế
nào? Ông chủ, anh có muốn mua không?”
Tên
kia thấy tôi cười, không biết tôi có ý gì, hắn nghĩ chắc tôi cười nhạo bức
tranh của hắn nên nhất thời xấu hổ, gấp đến độ không biết nói gì cho phải.
Tôi
khụ một tiếng rồi ngưng cười, dùng biểu tình ôn hòa nói:
“Bức
tranh thật sự không tồi, rất đẹp lại rất sống động…”
Hắn
nghe thấy vậy, nhất thời cười thoải mái, sau đó tôi lại bồi thêm một câu:
“Cậu
xem bức họa này đã quá cũ rồi, nhìn không giống những danh họa mà người ta
thường nói, muốn kiếm lời từ nó thật sự không dễ chút nào…”
Hắn
vừa nghe tôi nói vậy, sắc mặt lập tức tối sầm xuống, cúi đầu suy nghĩ, sau đó
như hạ quyết tâm rất lớn, nói:
“Ông
chủ, xin anh giúp tôi lần này đi! Cha tôi bảo đây là báu vật gia truyền, không
phải là vật tầm thường, tuyệt đối không được bán, nếu không phải tôi có việc
cần tiền gấp thì…haizzz…..”
Những
kẻ như thế này, bình thường tôi không hay để ý đến, chỗ của tôi là nơi buôn
bán, kiếm tiền chứ không phải là nơi tế bần, bộ tôi không phải làm ăn sao?
Nhưng xem kẻ này giống như thật sự có khổ tâm, lòng hiếu kì lại nổi lên.
“Cũng
không sợ anh biết, nghề tổ truyền của nhà tôi là đổ đấu, nhưng cha tôi lại
ngạnh không cho tôi học, nói đào mộ rất nguy hiểm, tôi chỉ cần đọc nhiều sách.
Về sau cưới một cô vợ, cô ấy sẽ không như mẹ của tôi ,bỏ trốn theo người
khác… Hiện tại cha tôi thân thể không tốt, nhà lại không có tiền, tôi lại không
biết đào mộ như thế nào, nên đành bán nó…”
Tên
thanh niên mắt đỏ hồng, ngân ngấn lệ, vỗ vỗ quyển trục lại tiếp tục nói.
“Lúc
cha tôi còn khỏe mạnh luôn nói đây là đồ tốt, đừng để người khác nhìn thấy, Anh
mua nó đi! Tuyệt đối có lợi mà!”
Cậu
ta nói đến lời sau cùng tựa như cầu xin… Tôi thở dài, ngẫm lại, thôi! Tôi liền
làm từ thiện lần này đi! Bức tranh này chắc khó có thể bán, bất quá tôi lại
thấy thuận mắt, treo trên tường cũng tốt, hơn nữa hôm nay buôn bán cũng có lời
chút ít, nghĩ nghĩ rồi tiện thể đáp ứng luôn.
Kế
đó trải qua một hồi trả giá, cậu thanh niên đáng thương kia tiếp tục cầu xin,
tôi khó xử nhìn hắn, cuối cùng định giá……….MƯỜI LĂM VẠN, thôi quên đi, cũng
không quý giá gì, xem như là làm việc thiện đi. Nhìn thấy tên kia ngàn tạ vạn
tạ bước ra khỏi cửa, tâm tình không biết vì sao vẫn là không tệ.
Quay
đầu đem bức họa kia treo lên, nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy không tồi.
“......
Cháu trai... Cháu trai... Cháu trai!!!”
Tôi
hoảng sợ, hồi thần thì thấy chú Ba cùng Phan Tử, như thế nào mà hôm nay ai cũng
muốn dọa tôi vậy? tên kia sẽ không chạy đến đây, nắm tay tôi tâm tình và nói: “Ngô
Tà, tôi sẽ không rời khỏi cậu lần nào nữa!” chứ???
Phi,
phi, phi, đầu óc mày có bệnh sao, đường đường là một ông chủ lớn sao lại có suy
nghĩ như vậy? nếu tên Muộn Du Bình kia thật sự nói vậy, nhất định là có người
giả dạng!
Một
bên thất thần một bên châm trà cho chú Ba. Trong lúc châm, tôi lại không cẩn
thận chạm tay vào ấm nước nóng.
“Thằng
nhóc này, hôm nay mày làm sao vậy? Như thế nào lại không chuyên tâm? Có sao
không?”
“Ây!
Tiểu Tam gia, bình thường không thấy cậu như vậy, như thế nào hôm nay……?”
Tôi
một bên lấy thuốc bôi lên vết bỏng, vừa nói:
“Không
có gì, đại khái là gần đây thời tiết quá nóng đi!”
Xem
biểu tình còn muốn nói nữa của bọn họ, tôi vội đổi đề tài, hỏi:
“Chú
Ba, chú giúp con xem bức tranh con vừa mới mua đi, vừa rồi con cảm thấy nó khá
thú vị mới mua nó, chú xem có gì khác lạ không?”
Chú
Ba vốn dĩ muốn nói cái gì đó nhưng vừa nhìn thấy bức tranh cư nhiên hai mắt đăm
đăm, cả câu cũng không nói được đầy đủ, xem nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói:
“Mày
kiếm đâu ra bảo bối này vậy? Đây là bạch họa … còn được giữ gìn tốt đến như
vậy…..”
Nghe
thế tôi vội vàng bảo chú Ba giải thích, chú nói:
“Bức
tranh này thực chất không phải là họa mà là chức vật, là đồ đặc chế, đồ này có
từ thời chiến quốc, được bảo quản không tồi, nhìn vậy chứ giá trị lên tới mấy
trăm vạn đó!”
Nghe
chú Ba nói xong tôi vội vàng chạy qua xem lại. Quả nhiên nhìn kĩ đến bố cục có
rất nhiều đường hoa văn tinh tế, nghĩ lại quả nhiên là thứ tốt, giá lại rẻ,
thật sự là hảo tâm có hảo báo, tâm tình không khỏi tốt lên một chút.
Bất
quá bức tranh này dù nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy giống như những bức tranh
thông thường, không có gì quá đặc biệt… nếu như đúng như chú Ba nói, không
chừng trong bức tranh này lại có huyền cơ gì chăng….?
Chú
Ba một bên nói, một bên đi lật đi lật lại bức tranh để xem xét, tôi gắt gao
nhìn động tác của chú, dù nó không phải là Long Tích Bối, nhưng tôi lại rất
thích nó, hi vọng đừng phải hủy nó đi…
Chỉ
thấy phiếu bố trên bức tranh kia không cần làm gì thì tự rơi ra, nhìn thấy rõ
phía sau mĩ nhân đồ còn có một tầng khác, ở mặt trên còn có vài kí tự kỳ lạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét