Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Mỹ Nhân Đồ - Chương 3

Chương 3

 Nghe được tiếng thét của Bàn Tử, sắc mặt chúng tôi lập tức thay đổi, tức chết với cái tên ngốc này, mỗi người thật cẩn thận nhìn về hướng chiếc quan tài kia. Đang lúc chúng tôi tập trung toàn bộ tinh thần phòng bị xem có tên bánh tông nào đó bay ra từ cái quan tài kia không, Bàn Tử lại kêu tiếp:
“Không thể nào? Sao lại…..? Như thế nào mà ngay cả kiện quần áo cũng không có?”
Cái gì chứ!!!!!!!!!!! Nguyên lai không phải là bánh tông, tên kia còn thét nghe thảm thiết như vậy, tôi tức giận liền tống ngay cái chân lừa vào miệng tên Bàn Tử chết toi đó, mắng:
“Con mẹ nó, Bàn Tử chết toi, cậu muốn dọa chết người sao?”
Đã vậy tên chết tiệt đó còn cố gắng cãi lại, hắn phun chân lừa trong miệng ra hề hề nói:
“Bàn gia tôi thấy việc này so với việc phải đấu với bánh tông càng thê thảm hơn!!!”
Mọi người sau khi nghe câu này xong chỉ thiếu điều muốn mời tên bánh tông nào đó xông ra để dạy cho tên này một bài học mà thôi.
Nháo loạn một hồi thấy không có ý nghĩa, vụ đổ đấu này đúng thật là đi ngắm cảnh a!!!! Thực đúng như lão hồ ly kia nói ngay từ đầu, tôi nhìn về phía Phan Tử, biết ý của tôi, Phan Tử liền hỏi mọi người:
“Lần này xem ra chúng ta phải trắng tay rồi, các vị có ý tưởng gì khác không?”
Nhạc Sơn nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình không thèm để ý, Tiểu Ngũ thì tỏ ra mình là người mới, tùy theo ý kiến của mọi người, Bàn Tử thì vẫn tiếp tục kiên trì tìm ra ngôi mộ thật sự, đúng là đại phôi đản, còn Phan Tử thì bảo tôi quyết định.
Tôi quay lại nhìn thấy Hoắc Vân đứng bên cạnh cỗ quan tài kia không biết suy nghĩ gì:
“Có phải Hoắc ca cảm thấy quan tài này có gì đó kỳ quái đúng không?”
Hắn lẳng lặng lại gần xem cỗ quan tài kia, thản nhiên nói mội câu:
“Ngay cả áo quan cũng không có, rất kỳ quái!!!”
Theo lời hắn, tôi quay đầu lại nhìn về phía quan tài kia, phát hiện thật sự giống như Hoắc Vân nói, trừ bỏ một khối lệnh bài cũ kỹ, một bộ xương khô, ngoài ra không có bất cứ thứ gì.
“Đồng chí Tiểu Ngô, chúng ta nên đi thôi, cậu dù có thâm tình nhìn cô ta thì cô ta cũng không tỉnh dậy tặng cho thứ gì đâu!”
Bàn Tử nói xong còn vỗ lên lưng tôi một cái rõ đau, có chút chao đảo tôi liền té về hướng của quan tài kia, vốn nghĩ lần này chắc phải thân mật tiếp xúc với mĩ nữ ngàn năm rồi, không nghĩ đến phần xương sườn của tôi va đập lên thành quan tài, đau đến chảy nước mắt. Thấy vậy bọn Phan Tử vội vàng chạy sang xem tình trạng của tôi ra sao, thấy tôi không bị gì quá nghiêm trọng, rồi nhìn lại về phía quan tài. Chỉ thấy Hoắc Vân đưa tay về phía quan tài, đập một cái thật mạnh, một mảng của quan tài gần như muốn rơi ra. Nhưng các mảnh gỗ của quan tài dần rơi xuống, lộ ra những hoa văn kỳ lạ.
Chơi vui nhỉ? Ngay cả cái quan tài mà cũng làm từ hai tầng….Rốt cuộc là chủ mộ chơi trò gì chứ, cái đấu này thực sự còn chứa đựng những thứ gì nữa đây? Đột nhiên trong đầu nghĩ đến điều gì đó, tôi liền đích thân đưa tay đẩy quan tài về hướng khác, những người khác thấy thế cũng đều ra tay hỗ trợ, nhìn cỗ quan tài như vậy nhưng mất sức chín trâu mười bò mới đẩy nó ra được.
Phía dưới ngôi mộ là một bức tường, nhưng tôi nhớ chủ mộ này có tật xấu cái gì cũng làm hai tầng, tôi đưa chân đạp đạp bức tường kia, chỉ nghe tiếng “cạch”, bức tường bị tách làm hai, một cái hố lớn hiện ra, tôi cùng mọi người đều nhìn về hướng cái đấu, nghĩ muốn nói lần này chết chắc rồi!
Tôi đột nhiên nghĩ tới , tôi có thể hay không nhìn thấy mặt của Muộn Du Bình lần cuối, mong muốn này cũng quá khó khăn đi. Đang lúc thương cảm, đột nhiên thân mình rung động một cái, như thế nào lại không đau a, tôi liền nhìn lại phía trên một lần, cũng không cao lắm, âm thầm cười chính mình, sau đó tôi liền rọi đèn pin về phía họ, ý bảo phía dưới an toàn, thấy vậy Tiểu Ngũ, Phan Tử, Nhạc Sơn lần lượt nhảy xuống, cuối cùng là Hoắc Vân. Chúng tôi đánh giá tình hình xung quanh, phát hiện nó là một mộ đạo, phía trên còn lộ ra những nét khắc họa tinh mĩ, thoạt nhìn như là những lời nguyện cầu trong các lễ tế trời, đồ họa trên ngũ cốc phong đăng,…
Bàn Tử đánh giá mộ đạo một chút, nghĩ nghĩ liền chạy về hướng đấu, bảo rằng nơi này nhất định có thứ tốt, chúng tôi vội vàng kéo hắn lại, nói mộ này thoạt nhìn còn có cái gì đó cổ quái.
Cũng không biết ai chạm phải cơ quan nào, chợt nghe âm thanh của cơ quan hoạt động, trực giác bất hảo, tiếp đó là một dàn tên hướng về phía chúng tôi mà bắn, tất cả mọi người  chạy khắp nơi tránh né.
Đột nhiên có mấy mũi tên bay đến hướng của tôi, tuy thấy được nhưng thân mình lại không có cách nào phản ứng được, thời điểm tôi cảm giác thấy trên người nhất định có vài cái lỗ thủng thì có một lực đạo thật mạnh đem tôi kéo về một hướng, lực đạo quá mạnh làm cách tay cầm đèn pin của tôi đau nhức, phía sau lưng cũng mơ mồ phát đau. Nhưng trong lòng lại cao hứng, trực giác là Muộn Du Bình, hắn quả nhiên xuống đây cùng tôi!!!! Sờ soạng cánh tay cầm đèn pin, mở đèn lên, ngẩn đầu lên tôi vừa vặn nhìn thấy chính là Tiểu Ngũ.
Nhìn thấy cậu ta, tôi nhất thời phát ngốc, mãi đến lúc Tiểu Ngũ thấy không còn nguy hiểm, liền kéo tôi lên từ mặt đất tôi mới ngốc ngốc mở miệng hỏi:
“………Tiểu Ca……hôm nay sao anh hứng lên giả trang lừa tôi chứ……..?”
Tiều Ngũ nghe tôi nói như vậy thì không khách khí mà cười to lên:
“Trương đại gia nói anh có chút ngốc nghếch, lúc đầu em còn không tin, chỉ thấy anh là một nhân vật bí ẩn, không nghĩ tới…….”
Tiếp đó là một trận cười to không chút khách khí.
Hiểu được những lời của cậu ta, biết cậu ta không phải Muộn Du Bình, mặt của tôi liền đỏ hồng cả lên. Sao lại như vậy? Mọi chuyện đền nghĩ đến tên kia……nhưng mà Tiểu Ngũ cười lâu như vậy làm tôi cũng có chút nóng nảy, liền cùng cậu ta không khách khí nói:
“Chẳng lẽ cậu biết Tiểu Ca ở nơi nào?”
Kỳ thật tôi không mong chờ nghe được đáp án, nhưng cậu ta thận sự quá đáng đi, đang nghĩ muốn hạ uy phong của cậu ta, tôi nghĩ rằng trên đời này Muộn Du Bình xuất hiện mới có thể tìm ra hắn, ngoài ra không có ai có khả năng tìm thấy hắn. Chỉ thấy Tiểu Ngũ ngừng cười , nhưng khóe miệng của cậu ta không ngừng kéo lên, tiếp theo tặng cho tôi thêm một câu:
“Quả thật em biết!!”
Vài cảm giác đan xen với nhau, tôi không rõ là cái gì nhưng chỉ thấy lòng căng thẳng.
Tiểu Ngũ thấy tôi thay đổi sắc mặt, liền thu hồi cười, tự động nói với tôi như thế nào cùng Muộn Du Bình nhận thức và hiện tại hắn ở nơi nào.
Tiểu Ngũ thực chất là một đứa nhỏ, bất đắc dĩ phải theo nghề thổ phu này, làm một thời gian bản thân cũng có chút công phu, một lần đi theo một đoàn đấu, đang lúc vui sướng muốn phát cuồng thì một loạt bạch mao bánh tông trong phòng lao ra, đánh cho đoàn bọn họ đến phiến giáp bất toàn, lúc đám bạch mao bánh tông lại gần cậu ta thì Muộn Du Bình thuận tay cứu cậu ta…..
Khá lắm Muộn Du Bình, ngay cả bạch mao bánh tông đều có thể thắng qua đi…….
Kể từ lúc đó lúc nào cậu ta cũng nghĩ đến việc báo ân, nhưng thật sự Muộn Du Bình quá mức mạnh mẽ nên cũng không thể giúp được việc gì, cho tới hiện tại, vụ đổ đấu này Muộn Du Bình thấy có điều cổ quái nhưng bận phải tham gia vụ đổ đấu khác mới bất đắc dĩ nhờ cậu ta đến xem…….
Nghĩ đến tên hũ nút kia có suy nghĩ cho mình, trong lòng có chút thư thái, nhưng tôi nghĩ đến đám bánh tông chết tiệt kia, còn Muộn Du Bình có giao tình với gia hỏa này như thế nào mà vụ đấu này liền nhờ đến cậu ta, bọn họ cuối cùng là có giao tình như thế nào? Tôi không biết bản thân có cảm giác gì nhưng tôi tự nhiên đứng lên, hướng Tiểu Ngũ nói:
“Tên ngốc đó, ngay cả hừ một tiếng cũng lười, không có việc gì cũng chẳng cùng ai bồi dưỡng tình cảm, có việc thì lại chơi trò mất tích, thật khó tin khi hắn nói với cậu nhiều như vậy. Hắn hiện tại đang đổ đấu mà còn suy nghĩ chu đáo như vậy, tôi đi hạ đấu còn cử theo nhân lực để bảo hộ, thực chất cho tôi là đại phiền toái thôi? Không có việc gì  lại đi dịch dung, thay đổi thân hình, đem người khác ra đùa giỡn, còn……..còn nói tôi ngu ngốc, không phải là đang cười tôi sao? Tôi…….”
Tôi còn chưa nói xong, liền thấy Tiểu Ngũ sắc mặt thay đổi, chộp lấy đèn pin của tôi, soi lên. Thấp giọng nói:
“Ngô gia ca ca, không đúng, hình như có cái gì đang tới đây…….”
Tiếp theo hình như có ngọn gió quái dị thổi đến đây, cảm giác không được tốt lắm.
Tiểu Ngũ liền ôm tôi tựa lên bức tường phía sau, cậu ta làm mạnh tay quá, làm tôi cũng có chút đau, tôi không muốn cậu ta ôm, tôi liền cố gắng tránh khỏi cậu ta, một mặt thấp giọng nói:
“Tiểu Ngũ đừng ôm tôi.”
Chỉ nghe phía bên trái truyền đến tiếng Tiểu Ngũ:
“Tôi không có a!!!”
Vậy phía sau tôi chính là……………?
Cảm giác được có bàn tay che miệng làm tôi càng quẫn bách, một bên truyền đến hơi thở quen thuộc, làm tôi có chút ngứa, phía sau truyền đến tiếng nói quen thuộc, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Đừng động!!!”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét