Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Mỹ Nhân Đồ - Chương 2

Chương 2

Tôi đem bức mĩ nhân đồ kia nhìn lại một lần nữa, bức tranh kia nếu chú Ba không nói thì bản thân tôi xem cũng chẳng hiểu, phân tích hồi lâu chú Ba vẫn nhìn bức tranh rồi nói:
“Kỳ quái, kỳ quái… chiếu lý mà nói thì không phải như vậy!”
Thấy vậy, tôi tiện thể hỏi chú Ba:
“Như thế nào? Sao lại hiện ra bản đồ thời chiến quốc?”
Chú Ba nghiêm mặt lắc đầu nói:
“Nói trắng ra bức tranh này chỉ vẽ một cô gái bình thường thôi, bất quá chỉ là một cô gái sao lại cần dùng đến hai tầng bạch họa bảo vệ, cuối cùng còn dùng thêm bí văn để bảo hộ? Kì quái!”
Nghe chú Ba giải thích xong, tôi lại nhìn bức tranh kia, hình người trong tranh làm người khác có cảm giác phải thận trọng, dù cô ta chỉ mặc quần áo bình thường. Nhưng nói thật, nếu ai bảo tôi, đây là một cô gái bình thường, tôi tuyệt đối không tin. Trực giác cho tôi biết chú Ba đang gạt tôi, cô gái này rốt cuộc có điểm nào cổ quái? Tôi tận lực uyển chuyển đem ý tưởng này nói với chú Ba, kết quả bản thân lại bị mắng, chú Ba tức giận đến mức râu tóc dựng đứng lên, chú một bên cầm bí văn, một bên chỉ đông chỉ tây nói này nói nọ, nhưng từ trong lời nói của chú tôi có thể hiểu một cách đại khái.
Nguyên lai đây là Sở quốc bạch thư, bức tranh không phải là tự họa, nó nói rằng cô gái trong bức tranh là vu nữ thiên kì, sau đó là cô ta ôn nhã, trang trọng như thế nào vân vân… thật sự là không có gì.
Chú Ba xem một hồi, cảm thấy hết hứng thú liền đem bức tranh trả lại cho tôi. Sau đó tán gẫu vài câu, chú Ba nhận được một cuộc điện thoại, hình như là khách hàng lớn, tiện thể chú Ba cũng đi luôn.
Thấy được bí văn tôi càng cảm thấy bức tranh này thú vị, sẵn tiện nghiên cứu tiếp , đột nhiên tôi lại nhìn về phía bí văn đó, nghĩ thầm, tiêu rồi, không lẽ báu vật này lại bị hủy trong tay tôi, đang muốn đưa tay ra nắm lấy, phát hiện PHỤT một tiếng, cả bức tranh tự nhiên bốc cháy. Nhìn thấy cảnh này, trước mắt tôi tối sầm, lập tức đem nước đến, nhưng kết quả nước thì chưa tới mà ngọn lửa đã tự tắt. Chết tiệt! bí văn này là đang chơi lão tử đi? Bực bội đem nước đổ về chỗ cũ, quay đầu lại xem bí văn kia, thì lại phát hiện chữ viết trên bí văn không giống như lúc trước…….
Tôi sờ sờ trên bí văn kia, bỗng phát hiện, chất liệu này đúng là loại giấy chống lửa đặc biệt, loại này được đồn đãi là dù có đại hỏa xảy ra cũng không thể thiêu được nó, nhưng như thế nào mà nó lại ở đây. Không khỏi ngẩng đầu nhìn lại bức mỹ nhân đồ, không nhìn thì thôi, lúc nhìn lại có cảm giác vị mỹ nhân đó cũng nhìn tôi, không khỏi cảm giác lông tơ dựng đứng cả lên, nhu nhu đôi mắt, nhìn lại một lần nữa, nhưng sao lại giống như không có, đại khái vừa rồi là bị hoa mắt đi!
Tôi gọi điện thoại kể cho chú Ba việc này, nhưng kết quả chú Ba không nghe máy, nên tôi đành cầm cả bức tranh đi vậy, sẵn tiện nói cho chú Ba việc vừa nãy rồi dặn chú Ba có gì thì thông báo ngay.
Vài ngày sau tôi nhận được điện thoại của chú Ba, chú dương dương tự đắc nói:
“Nhớ địa điểm được viết trong bức tranh không? nói không chừng là ngôi mộ của vu nữ này không chừng, dù sao cũng chưa từng nghe vu nữ nào được chôn ở long mạch linh tinh gì gì đó!”
Đại khái là sau khi chú Ba xem lại bức họa kia, lại nghĩ tới việc đi đổ đấu không chừng, xem ra bên trong cũng không tốt lành gì, nên tôi nói cho chú Ba biết bí văn kia là được làm từ hỏa thử mao chức mà thành, xem chú nói như thế nào, kết quả chú Ba trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Hiện tại chú có vụ đổ đấu phải tham gia, nếu không ngại mày liền đi giúp chú thử xem, chú sẽ an bài đội ngũ chuyên nghiệp đi với mày, chú nghĩ vụ vu nữ kia cũng không có gì quá mức hung hiểm, coi như mày đi ngắm cảnh đi, mày xem xem có được không?”
Tôi vốn là muốn cự tuyệt, nhưng vụ này có thể vừa đi vừa ngắm cảnh? Chợt nhớ tới ánh mắt của vu nữ kia, nhưng chú Ba lại nói vụ này cũng không có gì quá mức nguy hiểm, tôi cũng có chút mông lung.
Từ sớm tôi chuẩn bị hành lý, nghĩ đến vụ đổ đấu này lại có chút chờ mong. Ngô Tà, mày nhất định là điên rồi! vụ Cấm Bà, Hải Hầu Tử đều quên hết rồi sao? Ngô Tà tự động viên bản thân trấn tỉnh lại.
Rất nhanh rồi cũng tới ngày hạ đấu, Phan Tử đến tiệm để đón tôi, hắn nói mọi người đều ở nhà ga chờ, bảo tôi nhanh chân một chút. Đến nhà ga, tôi liền nhìn thấy Bàn Tử, hắn liền cười tươi rói, quàng tay qua vai tôi nói:
“Đồng chí tiểu Ngô, cuối cùng cũng đã có mặt! Vụ đấu này Bàn gia tôi nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ cậu, đừng quá lo lắng!”
Tôi vốn định hỏi thăm về mẹ của hắn, bất quá tôi lại càng muốn nhìn thấy thân ảnh người kia hơn, tôi nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không thấy người kia.
“Phan Tử, Tiểu Ca đâu?”
Chỉ thấy Phan Tử mang vẻ mặt kì quái nhìn tôi nói:
“Tam gia có nói Tiểu Ca sẽ đến sao?”
Nghe những lời của Phan Tử tôi cảm giác như bị đánh một cái thật đau, đúng rồi chú Ba căn bản chưa từng nói Muộn Du Bình sẽ đến, tôi bị lừa.
“Hắc hắc! Đồng chí Tiểu Ngô, cậu và đồng chí Tiểu Ca cuối cùng là có mối quan hệ như thế nào? Như thế nào vừa nghe hắn không đến liền như mất hồn vậy? Chậc! Có sự bảo hộ của Bàn gia tôi chưa đủ sao?”
Bàn Tử bộ báng hề hề cười trêu tôi, nghe Bàn Tử nói những lời này tôi liền tỉnh táo lại, vội nói:
“Tiểu Ca có thân thủ tốt, người lại cẩn thận, mới không giống như cậu, một chút cũng không đáng để người ta tin cậy!”
Bàn Tử vừa mới nghe tôi nói xong liền nổi nóng nhưng không ai đứng ra bên vực hắn cả, biết đuối lý, đành sờ sờ mũi:
“Các người đúng là đồ không biết nhìn hàng, lão tử đây đương là hàng tốt lại nhìn thành đồng nát, lãng phí”
Phan Tử phất tay nói:
“Được rồi, được rồi, trước tiên giới thiệu mọi người trong đoàn để nhận thức lẫn nhau, làm việc sẽ dễ dàng hơn.””
Lúc này tôi mới chú ý bên cạnh có ba gương mặt mới, một người mang dáng vẻ của người Sơn Đông, xem ra rất tráng kiện, bộ dáng như đã có kinh nghiệm tham gia đổ đấu nhiều lần, gọi là Nhạc Sơn; một người dáng vẻ trung hậu, thành thật, kêu Hoắc Vân; cuối cùng là một người có bộ dạng nhỏ gầy, có hơi chút gầy yếu, đại khái là một đứa nhỏ đi, kêu Tiểu Ngũ.
Cùng họ nói chuyện khách khí vài câu, chúng tôi liền lên tàu hỏa hướng Trùng Khánh mà đi. Tới nơi, chúng tôi đổi sang đi ô tô, rồi đi xe bò, đối với ba người kia, không biết như thế nào nhưng tôi không có chút hảo cảm nào với họ, nhưng xem ra Phan Tử và Bàn Tử nói chuyện với họ rất hòa hợp.
Cuối cùng cũng đến nơi, đó là nơi rừng cây rậm rạp, Nhạc Sơn vừa tới nơi liền reo một tiếng nhưng bị Phan Tử vỗ một phát vào ót, thấp giọng  nói:
“Mẹ ngươi, lớn tiếng như vậy là muốn làm cho bọn bánh tông biết là chúng ta tới đây để đào mộ chúng lên sao ?”
Bàn Tử cùng Hoắc Vân bên cạnh nhìn thấy cũng không có động tĩnh gì, tôi đến đây vốn nghĩ sẽ giúp gì được cho nhóm nhưng cuối cùng cũng không làm được gì, kết quả lại bị câu kia của Phan Tử dọa đến, tôi cùng Tiểu Ngũ bên cạnh không có việc gì làm đành ngồi tán gẫu.
“Ngô gia ca ca, anh nói vụ đổ đấu này có cái gì tốt sao? Vừa mới nghe Bàn ca nói, các anh từng xuống dưới chân núi Quá Hải, còn cùng bọn bánh tông ngàn năm đại chiến ba trăm hiệp sao. Nói vậy, các anh nhất định rất lợi hại đi!”
Tôi vừa nhìn thấy biểu tình sùng bái của cậu ta, thầm nghĩ rằng: “Quả là một tên ngốc, bị tên Bàn Tử lừa mà không biết.”
Tôi cười nói:
“Bàn ca nói vậy sao, quá khoa trương đi? Chính là tìm được một một ngôi mộ có huyết thi cũng không có gì quá lớn, huống hồ đại chiến cùng tên bánh tông ngàn năm kia cũng không phải là hắn.”
Tiểu ngũ kinh ngạc trừng lớn hai mắt
“Có người còn lợi hại hơn cả Bàn Ca và Phan Tử sao? Ngô gia ca ca,là anh có phải không?”
Nhìn đếu biểu tình của cậu ta làm tôi bật cười, cảm giác giống như bộ dạng lúc trước tôi quấn lấy Muộn Du Bình vậy, nghĩ đến người kia, lòng tôi đột nhiên cảm thấy tốt hơn, thuận tiện nói:
“Đương nhiên là có người còn lợi hại hơn Bàn Tử và Phan Tử, bất quá người đó không phải là tôi.”
“Là vị tên Tiểu Ca mà anh hỏi ở nhà ga hồi sáng đúng không? Em thật sự rất muốn gặp anh ấy!”
Tôi cười cười gật đầu, nhưng vừa nghe đến câu sau tôi liền có cảm giác như bị đánh vào đầu, không nghĩ tên Tiểu Ngũ này còn chê tôi không đủ kinh hoảng, bồi thêm một câu:
“Ngô gia ca ca, anh thực thích cái anh tên Tiểu Ca kia đúng không?”
Nghe đến những lời này tôi vội vàng phủ nhận ngay, nói thẳng với cậu ta:
“Đó chỉ là theo nhận xét theo phương diện nghề nghiệp thôi, không có ý tứ gì khác, cậu đừng nói bậy”
Nói xong Tiểu Ngũ trợn thật to đôi mắt lên nhìn tôi, biểu tình rất kỳ diệu, tôi vừa muốn hỏi thì nghe tiếng Phan Tử bảo cửa mộ đã được mở tốt lắm, chúng tôi liền không tiếp tục nói tiếp, tôi cùng Tiểu Ngũ liền chạy đến cửa mộ.
Sau khi hạ đấu, chúng tôi mới phát hiện đó là đấu không lớn, chỉ chôn vài cỗ quan tài mà thôi. Bàn Tử vừa sờ qua liền khai quan, bình thường Hoắc Vân không nói quá nhiều lại đột nhiên nói:
“Coi chừng có bẫy rập!”
Phan Tử lắc lắc tay ý bảo đã biết, thật cẩn thận khai quan. Lúc này tôi mới phát hiện khí chất của Hoắc Vân cùng Muộn Du Bình có điểm tương tự, giọng nói cũng có thể nói không chừng là hắn giả mạo, ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu tôi lại càng thấy giống.
Hoắc Vân thấy tôi vẫn chăm chăm nhìn hắn, thuận miệng hỏi:
“Tiểu tam gia, cậu có vấn đề gì sao?”
Tôi đối với hắn lắc đầu cười cười, nghĩ thầm, anh muốn tôi không biết, tôi liền giả vờ không biết là được. Bất quá ánh mắt của tôi vẫn dừng lại ở chỗ của hắn, tại lúc hắn lật mặt cũng cần có sự chuẩn bị, để không giống như lần trước đồ tới tay mà còn vụt mất.
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Lúc này đột nhiên nghe được Bàn Tử hét thảm một tiếng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét